Edit: Hướng Nhật Quỳ 
Ở cổng Nhị Trung có một trạm xe buýt, nhiều vết rỉ sét khiến hai chữ Nhị Trung cũng tróc cả nước sơn, bị rớt mất một thanh, biến thành chữ Nhất Trung[1]. 
[1] 二 là Nhị, rớt một thanh thành 一 là Nhất. 
Hoắc Hành Chu cái biển trạm dừng lung lay sắp ngã, đi tới đứng trong góc tối trong, lo lắng nghĩ lỡ như xui xẻo cái thứ này mà bị gió thổi thì có gãy luôn không. 
Nếu hắn bị gãy thì phải giả vờ xin nghỉ mấy ngày đây? 
Thương gân động cốt một trăm ngày, chí ít phải xin hai tháng. 
Còn chưa tính toán xong, một chiếc xe buýt đã trực tiếp cót két ngừng trước mặt. 
Từ bên trong, “Rơi” ra một người. 
Trên lưng người này đeo một cái cặp sách khá nhỏ, phình ra không biết chứa bao nhiêu đồ, hai cái tay khác thì ôm một cái túi. 
Không biết có phải bị người ta đạp một cước hay không, tên nhóc này giống như một trái banh da, từ bên trong lăn ra đây, thật sự buồn cười đến thiếu chút nữa ngã nhào. 
“Ai nha tôi rơi ra rồi.” 
Kìm nén khó chịu cả buổi chiều, Hoắc Hành Chu lập tức bị chọc cười. 
—— 
Máy điều hòa trên xe bị hỏng, lần này lại không biết xảy ra chuyện gì, từ khi Lạc Hành lên xe, suốt cả quá trình đều đông nghịt người. 
Cậu đứng hơn mười trạm, bị chen lấn đến người đầy mồ hôi, vừa mở cửa xuống xe đã nặng nề thở hắt ra không khí vẫn còn đọng mùi mồ hôi. 
Bởi vì quá nhiều người nên không dám đứng ở trong, sợ mình không nghe được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngot-bang-em/587129/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.