Cô cố hết sức biểu hiện thật tự nhiên ở trước mặt anh, lấy tay lặng lẽ ấn vào dạ dày, cô lúc này cố gắng muốn hóa giải cảm giác buồn nôn.
Chỉ là một chén cháo nhỏ cô đã mất tận mười lăm phút mới có thể dùng xong.
Sức chịu đựng của cô lúc này phải nói thật kinh người nha, trên trán cô lúc này cũng đã xuất hiện một tầng mỏng của mồ hôi mỏng. Cô nuốt nước bọt, khẽ bỏ thìa cháo xuống rồi mới dựa lưng vào ghế khẽ thở phào một hơi.
" Vợ à, em khó chịu à? " Trương Gia Huy nghe tiếng thở phào của cô liền trở nên căn thẳng, lúc này anh nhìn bàn đồ ăn rồi mới ngước mắt nhìn cô, đáy mắt của anh có chút gợn sóng hỏi cô.
- ---------------
" Không có gì, chỉ là em ăn nó chút thôi! " Lê Anh Thi mỉm cười nhìn anh, chỉ nói: " Đúng rồi, anh ba em tới đây để làm gì thế? Khi nãy em quên hỏi rồi! "
Trương Gia Huy tin ý nhận ra biểu hiện của cô,anh nhíu mày nhìn bàn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn cô vợ nhỏ của mình, mím môi đáp: " Cậu ta đến để tìm em và sẵn tiện quay phim. "
Lê Anh Thi gật đầu xem như đã hiểu, cô với tay bưng ly nước cam lên uống một ngụm, cảm giác buồn nôn vừa được cô đè xuống giờ lại ập đến rất mãnh liệt.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, vừa đặt ly nước cam xuống bàn liền nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
" Anh Nhi! "
Trương Gia Huy thấy cô đặt ly nước cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-thay-giao-la-chong-em/311888/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.