Cô không dám ngủ lâu, cộng thêm việc trầm cảm khi mang thai dẫn đến việc cô sống rất khổ sở.
Không lâu sau, Lê Anh Thi đặt ngón tay lên môi hà hơi, túi chườm đá đã tang, đầu ngón tay lạnh đến tê dại.
" Viên Hoa…" Cô khẽ hỏi: " Tối nay cô rảnh không? "
Hôm nay là giao thừa, nhà nhà đoàn viên nghênh đón năm mới.
Cô nhớ anh rồi.
Viên Hoa nghiên người, ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Lê Anh Thi: " Mợ cả, tôi rảnh sao thế? "
…----------------…
Lê Anh Thi chớp chớp mắt, tiện tay đặt túi chườm đá lên bục trà: " Gia Huy, anh ấy ở đâu? "
Viên Hoa nghe cô hỏi lập tức im bặt.
Lê Anh Quân lão đại đã yêu cầu, trước khi tình trạng của cả hai chuyển biến tốt, họ phải cố gắng hết sức ngăn họ gặp mặt, Viên Hoa cô rất hiểu điều này.
Hai hôm nay cô ta đều tranh thủ lúc ra làm vài chuyện mà lão đại Lê giao phó, khi cô ta đi ngang qua bệnh viện tư nhân liền đi vào thăm, trong lòng cô ta cũng không muốn để cho Lê Anh Thi biết được hoặc thấy dáng vẻ hiện giờ của lão đại.
Lê Anh Thi chậm rãi nghiên đầu, thở dài: " Tự tôi đi tra cũng được. "
Viên Hoa trầm ngâm, cô biết mợ cả nói được sẽ làm được, cô ta suy nghĩ một lúc lâu nói đúng sự thật: " Mợ cả, lão đại đang ở khoa tâm thần của bệnh viện tư nhân thuộc tài sản riêng dưới tên của cô. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-thay-giao-la-chong-em/2453676/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.