Cô hít thở một hơi sâu, tay chống đỡ khung cửa nhẹ nhàng đẩy ra. Ánh đèn phòng khách chiếu rọi, nhìn về phía sân trước, có bóng người đứng giữa lòng sân vườn.
Lê Anh Thi dựa cửa, giao mắt với người đàn ông trong bóng đêm.
Cô mím môi lui ra sau một bước, có tiếng nói nhắc nhở cô trong tiềm thức, không thể để cho Gia Huy nhìn thấy cô trong bộ dạng chặc vật thế này của mình.
Nhưng động tác lui ra sau của Lê Anh Thi, lại ở trong mắt của anh lại chính là hành động cô muốn né tránh anh.
Đôi mắt Trương Gia Huy đỏ bừng…
…----------------…
Dưới bầu trời đêm, anh nhắm mắt, để lộ vẻ chán chường và tuyệt vọng.
Mấy giây sau, bóng người dao động trước cửa, Lê Anh Thi gắng sức đi về phía anh.
Trương Gia Huy nghe thấy tiếng bước chân vội mở mắt ra nhìn.
Trong vầng trăng sáng, Lê Anh Thi chìa tay ra với anh, chau mày tủi thân không vui: " Ông xã, anh đến đây, em không đi nổi… "
Khoảng sân trước cách trang viên không tính là xa hay gần, chỉ khoảng vài mét, nhưng Trương Gia Huy lại chậm chạp không bước lên.
Hai người bọn họ chỉ cách nhau có một biển hoa, con đường tối mờ nhờ ánh trăng chiếu sáng và hương hoa thơm nồng tạo ra không khí lãng mạn cho cả anh và cô.
Một tay Lê Anh Thi vịn khung cửa, tay kia cô siết chặt túi chườm đá. Cô giờ phút này không biết anh đang chần chừ cái gì, lẳng lặng thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-thay-giao-la-chong-em/2453671/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.