Trương Gia Huy ghì chặt khuỷu tay, nghiên người hôn lên gò má lạnh như băng của cô, sau đó dời đến đôi môi đỏ mọng có chút lạnh liền nhắm nháp một lúc mới buông ra, anh nói: " Không phá nữa, em muốn thì chúng ta sẽ giữ lại. "
Dù anh đã không còn mong đợi gì với đứa nhỏ này nữa, nhưng anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp với cô.
Anh không muốn thấy cô buồn hay rơi nước mắt nữa khi anh muốn phá đứa nhỏ mà chỉ giữ cô bên cạnh mình. Vì cô, anh chỉ có thể chấp nhận thỏa hiệp.
Lê Anh Thi gần như thở phào, dụi cả khuôn mặt vào lòng ngực của anh làm nũng: " Ông xã, vậy chúng ta về nhà nha. "
- ---------------
Bảy giờ sáng hôm sau, Lê Anh Thi rón rén bước xuống giường rời khỏi phòng ngủ chính.
Sau khi cô rời đi, thì Trương Gia Huy nằm trên giường cũng đã mở mắt nhìn cô đóng cửa phòng, đáy mắt của anh liền trở nên âm u hơn.
Kể từ đêm qua, lúc hai người trở về từ bệnh viện, cả hai người đều không mở miệng ra nhắc đến đứa nhỏ, anh cũng đi đến thư phòng xem tài liệu còn cô thì ngồi ở bên ghế sofa để vẽ những mẫu mà mình vừa nghỉ ra, bận rộn xong thì anh ôm cô trở về phòng ngủ.
Dường như cả hai cũng không có khác biệt gì mấy, nhưng giờ họ lại giống như có một bức màn vô hình đã ngăn cách ở giữa.
Trong phòng khách, Viên Hoa đang gọi điện thoại cho ai đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-thay-giao-la-chong-em/2453544/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.