? Editor: Lạc Đình.
Không biết qua bao lâu, trong lớp đột nhiên yên tĩnh trở lại. Quan Tầm vẫn đang xem tin nhắn nên không chú ý, thình lình bị người ta dùng cùi chỏ thúc một cái, tay run lên, điện thoại đang giấu dưới bàn suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Một tiếng ôi đệt vẫn đang mắc trong cổ họng nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy chủ nhiệm vừa mới đi họp trở về đang trừng mắt ở cửa thì một tiếng đó lại bị mạnh mẽ nuốt xuống.
"Có chuyện gì thế, lớp trưởng quản lớp như thế nào vậy?"
Mặt lão Lưu u ám, ánh mắt nghiêm khác quét một lượt. Đột nhiên bị đánh úp, chuyện mờ ám của không ít người cứ thế bị thu hết vào đáy mắt.
Ông tiến vào bục giảng cầm giáo án ném xuống bàn: "Trên đường đến đây lớp chúng ta là lớp ồn nhất, lớp 11 rồi mà không có tự giác gì cả!"
"Tất cả tự kiểm điểm cho tôi. Đề thi hôm nay phát phải làm xong hết, sáng mai tôi giảng."
Sáng mai không có tiết toán. Không đợi có người thắc mắc, ông đã cười nhạo bổ sung: "Tiết cuối sáng mai, đổi thể dục thành toán.". đam mỹ hài
"..."
Vứt lại câu cuối cùng, thầy chủ nhiệm tức giận rời đi. Trong lớp chỉ duy trì yên tĩnh được mấy phút, sau đó làn sóng than thở kêu rên dần dần bùng nổ.
Với tư cách là lớp trưởng, Mục Dạng đứng lên gõ mạnh xuống bàn: "Đừng làm ồn nữa! Nhanh làm bài thi toán đi. Đợi lát nữa lão Lưu hồi mã thương*(1) thì có muốn viết cũng không phải là một đề đâu."
*(1)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-nguoi-yeu-qua-mang-lai-la-ban-cung-ban-cua-toi/976008/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.