? Edit: Lạc Đình.
Vu Nhân không chỉ xuất bản tiểu thuyết mà còn viết bản thảo dài kỳ cho chuyên mục của tạp chí <>.
<> là ấn phẩm văn học và nghệ thuật hàng đầu trong nước. Biên tập viên kết nối với Vu Nhân tên là Ngụy Tử Thức, hầu như tháng nào cũng đến tận cửa giục bản thảo một lần.
Bệnh trì hoãn không phải chỉ dành riêng cho giới tác giả nhưng phần lớn các nhà văn đều có thói quen không thể vượt qua là "Tôi không thể viết được gì trước hạn chót nộp deadline".
Lâu ngày, Quan Tầm trở thành người thường xuyên nhắc nhở bà mẹ nhà mình nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.
"Họ Ngụy giục như đòi mạng ấy, không cần phải nhắc mẹ đâu."
Xác định bản thảo đã được lưu, bà trở lại giường tiếp tục xem phim, đột nhiên nhớ ra bèn hỏi một câu, "tiền tiêu vặt của hai đứa vẫn đủ dùng chứ?"
Bà không nhớ nổi lần trước đưa tiền tiêu vặt cho bọn trẻ là khi nào.
"Đủ."
Cậu thuận miệng trả lời xong thì đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nhắc, "xem hai tập là được rồi, đi ngủ sớm chút."
Cậu trở về phòng của mình, tắm xong bèn ngồi vào bàn học bật đèn, rút một quyển từ chồng sách bổ trợ bên cạnh ra xem.
<<50 bài thơ cổ nhất định phải thuộc nằm lòng trước kỳ thi tuyển sinh đại học.>>
"..."
Cậu hít một hơi thật sâu, mở sách lật trang đầu tiên.
Từng hàng chữ vuông lít nhít lọt vào tầm mắt. Ba phút sau, cậu gập sách đặt về chỗ cũ.
Có lẽ khi mua chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-nguoi-yeu-qua-mang-lai-la-ban-cung-ban-cua-toi/976005/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.