Lục lão phu nhân vốn rất kích động bây giờ đã hơi khôi phục được sự bình tĩnh, nhìn dì Trương ở bên cạnh, khẽ gật đầu, “Dì nói có lý, bây giờ tôi đi cũng chỉ gây thêm phiền phức cho Văn Ninh. “Đúng thế a, theo lý là thế, lão phu nhân, nếu phu nhân đi giúp thiếu phu nhân, mặc dù hả dạ được nhất thời, nhưng chỉ sợ sẽ càng gây thêm rắc rối cho thiếu phu nhân! Phu nhân quên rồi à...cái cô Lạc Vận Nhi kia rất giống với người con gái trong lòng thiếu gia trước đây” Dì Trương lập tức nhắc nhở Lục lão phu nhân, bà hiểu rõ tính tình nóng nảy của lão phu nhân. "Đã là chuyện hơn một năm rồi, Thừa Tiêu vẫn chưa quên được à?” Lục lão phu nhân có chút lo lắng cho đứa cháu trai của mình. “Lão phu nhân, có những thứ không phải nói quên là quên được... chuyện này, thiếu gia đưa cô Lạc kia về lại biệt thự, đã có thể chứng minh được điểm này. “Nói như vậy, Lạc Vận Nhi chẳng qua là vật thể thân mà thôi!” Nếu đã là thế thân, vậy giá trị của cô ta chính là khuôn mặt tương tự, thậm chí có thể nói là giống y xì đúc La Vân Nhi kia! Dì Trương khẽ gật đầu, “Lão phu nhân, trước đây chúng ta cũng đã từng tiếp xúc với cô La rồi, tính cách cô ta trầm tĩnh, có lúc hơi tinh nghịch, hoàn toàn là dáng vẻ như đứa trẻ, nhưng cái cô Lạc này thực tế hơn nhiều, hơn nữa lại vô cùng giảo hoạt “Ừ, đúng là thế. Lão phu nhân gật đầu, từ chuyện cuộc thi thiết kế có thể nhìn ra được, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, lão phu nhân đã bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, rốt cuộc là nên làm thế nào mới vẹn cả đôi đường? “Vì thế lão phu nhân trăm ngàn lần không thể xuất hiện vào đúng lúc này” Thím Lý hơi lo lắng, “Vậy... vậy thiếu phu nhân phải làm sao đây? Chẳng nhẽ cứ để cho Lạc Vận Nhi ăn hiếp a?” “Thím Lý, có những chuyện tôi chỉ có thể giúp được nhất thời thôi, sau này thì phải làm sao? Tôi không thể ở bên cạnh Vãn Ninh 24 tiếng, cô bé là đứa thông minh, trước đây tôi bảo thím chuyển lời, thím đã chuyển lời cho nó chưa?” Thím Lý lập tức gật đầu, “Đã nói rồi, nhưng dường như không có tác dụng gì... “Không có tác dụng? Văn Ninh nói sao?" Thím Lý giải thích đúng sự thật: “Thiếu phu nhân nói, là của cô ấy thì sẽ là của cô ấy, không phải là của cô, thì trước sau gì cũng không thể thành của cô được. “Đứa bé này! Chẳng nhẽ không biết đi tranh giành một chút à? “Lục lão phu nhân thực sự sốt ruột thay hai đứa đó! Một đứa thì lúc nóng lúc lạnh, một đứa thì cứ lạnh không chịu nóng... hai đứa hợp lại với nhau, đến ngay cả sao hỏa muốn đâm trái đất cũng không đâm được, Văn Ninh lại có tính cách thích chiến tranh lạnh, gặp chuyện cũng sẽ im im không nói gì! Thím Lý cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi. “Lão phu nhân, bây giờ nên làm thế nào?” “Thím Lý, thím đi về thì giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhất thiết phải bảo vệ Văn Ninh chu toàn” Lão phu nhân lập tức căn dặn thím Lý, sau đó ngồi xuống lại ghế sofa, “Haiz... xem ra, bà lão tôi cũng đành chịu rồi! Bây giờ chỉ có thể thuận theo tự nhiên, xem chúng nó sẽ phát triển như thế nào!” Thím Lý hiểu rõ khẽ gật đầu, cho dù thế nào, bà cũng sẽ dốc hết sức lực bảo vệ thiếu phu nhân. Nhưng... thuận theo tự nhiên? Như thế có ổn không? Thím Lý và dì Trương đưa mắt nhìn nhau, thấy lão phu nhân cũng đang rầu rĩ buồn phiền, hai người cũng trầm mặc không nói gì thêm. Căn biệt thự rộng lớn. Diệp Vãn Ninh vừa đi ra từ phòng ngủ chính, không ngờ lại bắt gặp Lục Thừa Tiêu. Cô cúi đầu muốn vượt qua người anh, lại bị anh chìa tay giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của mình, Lục Thừa Tiêu nhìn thần sắc hoảng loạn muốn gấp gáp rời đi của cô, lên tiếng nói: “Nhìn thấy anh như chuột nhìn thấy mèo thế sao nào? Trong biệt thự lúc nào thì lại có một con chuột to như vậy? Chẳng trách Lục Lục lại có hứng thú với em. “Có, có chuyện gì không?” Cô vốn không muốn nói lời nào, nhưng... trốn tránh dường như cũng không phải là cách. Lục Thừa Tiêu nhìn thấy bộ dạng muốn chạy trốn khỏi mình của cô, vào lúc nhìn thấy cô lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ, anh lại mơ hồ cảm thấy không vui, ngay cả lồng ngực cũng cảm nhận được cơn quặn thắt âm ỉ! Người phụ nữ này, đúng là biết cách thách thức anh! “Không có chuyện gì, thì không thể vun vén tình cảm với vợ à?” Chuyện mấy ngày hôm trước, anh đã sớm hết giận rồi, dù sao anh mới là người sai, cho dù không để cô can thiệp vào cuộc sống của mình, nhưng trước nay anh vẫn có lực tự chủ sao lại có thể làm ra loại chuyện đó với Lạc Vận Nhi được? Về tình về lý, anh cũng không thể nào giải thích nổi! “Đối tượng mà anh cần vun vén tình cảm không phải là em mới đúng... Ý trong câu nói, là anh có thể bồi đắp tình cảm với bất cứ người phụ nữ nào, nhưng duy nhất không phải là cô! “Đẩy chồng mình đi ra ngoài?” Lục Thừa Tiêu không tránh khỏi cười lên, giơ tay ôm cô vào lòng, thấp giọng lẩm bẩm bên tại cô: “Nếu như anh nhớ không lầm, em vẫn còn nợ anh một bữa cơm, còn nhớ không?” . ||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến ||||| Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, cô đúng là còn nợ anh một bữa cơm... “Em không quên, chỉ cần anh nói, em có thể làm cho anh bất cứ lúc nào.” “Vậy thì tối nay đi. Thấy thời gian cũng đã hòm hòm rồi, anh cũng nên đi đến tập đoàn làm việc, “Tối nay anh sẽ vê!" “Em biết rồi.” Diệp Vãn Ninh không có bất kỳ cảm xúc nào từ đầu đến cuối, vết thương lành rồi nhất định sẽ để lại sẹo, nhưng sẹo lành rồi thì không thể nào khôi phục đúng nguyên dạng. Trái tim cô đã sớm nham nhở thương tích, đến cô cũng không biết được... là bắt đầu từ lúc nào, cô đã dần dần không thích tranh cãi lại anh... lại bắt đầu từ lúc nào, thỏi kiêu kỳ không chịu thua của cô đã bị anh mài cho mất hết? Lại từ lúc nào bắt đầu, mỗi một động tác cử chỉ, lời nói dáng vẻ của anh đều có thể khiến tim cô lay động? “Rất tốt.” Anh hạ một nụ hôn lên cánh môi lạnh ngắt của cô, nhìn khuôn mặt cô hơi tái xám... anh nên đối xử tốt với cô hơn một chút... Diệp Vãn Ninh bị nụ hôn bất ngờ của anh dọa cho, cô hơi sững sờ, ngẩng mắt lên nhìn đường nét khuôn mặt anh tuấn của anh, anh đột nhiên thay đổi, khiến cô rất sửng sốt. “Tay em rất lạnh, anh sẽ cho người tăng nhiệt độ máy sưởi, anh không muốn lúc anh trở về, tay của em vẫn lạnh như thế này.” Vào khoảnh khắc Lục Thừa Tiêu chạm vào đôi tay của cô, anh cứ ngỡ là mình đã chạm phải đá lạnh, anh chìa tay ủ chặt tay cô, bàn tay cô đã ấm áp trở lại, nhưng anh vẫn chưa chịu bỏ ra. “Tay em đã không, không lạnh nữa rồi... anh, anh có thể bỏ ra được rồi... mặc dù tay em lạnh, nhưng em, em mặc rất ấm, sẽ không làm con anh cảm lạnh đầu. Bị anh ủ ẩm như vậy, hai má cô đỏ gay, giọng điệu cũng không được tự nhiên, nhưng sự quan tâm của anh... đều là vì đứa bé nhỉ! Nếu không sao anh lại đột nhiên quan tâm cô như vậy? “Em, em và thím Lý sẽ đi siêu thị cùng nhau, anh... cứ ủ như thế, em sẽ không kịp mất.” Diệp Vãn Ninh bình thường mồm mép lanh lợi, trong tình huống này lại trở thành kẻ nói lắp. Bị phản ứng dễ thương của cô chọc cười, Lục Thừa Tiêu cúi đầu mấp máy khỏe mỗi bên tại cô lần nữa: “Đêm đó anh và cô ta, thực sự chỉ là sự cố" Một sự cố mà đến anh cũng không nhớ nổi quá trình Nghe thấy anh giải thích lần nữa, Diệp Vãn Ninh sửng sốt đứng tại chỗ Lục Thừa Tiêu lúc này mới thả hai bàn tay cô ra, mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống lầu, có lẽ bản thân anh cũng không phát hiện ra Diệp Vãn Ninh đã dần dần trú ngụ trong trái tim anh... Một ngày này, Diệp Vãn Ninh đều ở trong trạng thái ngẩn ngơ, đến khoảng tầm ba giờ chiều, cô vẫn chưa thể chợp mắt tý nào trong giấc ngủ trưa, trong đầu đều là mỗi một hành động cử chỉ của anh lúc sáng... anh lúc nóng lúc lạnh, khiến cô cảm thấy giữa bọn họ lúc thì rất gần lúc thì lại cách xa... “Thiếu phu nhân, bây giờ mới ba giờ, sao lại dậy rồi? Sao không ngủ thêm chốc nữa?” Diệp Vãn Ninh duỗi cái eo mỏi, nở nụ cười với thím Lý, nụ cười lâu ngày không thấy khiến một người thích cười như cô sắp quên mất dáng vẻ mỉm cười là thế nào! Thím Lý nhìn Diệp Vãn Ninh cười lên, trong lòng vui vẻ biết bao, hôm nay rốt cuộc là ngày gì nhỉ? Buổi sáng tâm trạng thiếu gia rất tốt, bây giờ thiếu phu nhân cũng cười rồi... hay đây là trời rạng sau cơn mưa mù? “Cháu không ngủ được nữa, thím Lý, cháu muốn dậy chuẩn bị thực phẩm trước. “Thiếu gia phải năm giờ rưỡi mới tan làm, về đến nhà cũng phải sáu giờ, bây giờ mới ba giờ, thiếu phu nhân nên ngủ thêm chút nữa, nhìn quầng thâm nơi mắt cô, thím Lý cũng đau lòng thay!” “Thím Lý, cháu biết thím thương cháu, nhưng cháu thực sự không mệt cũng không buồn ngủ, cháu muốn chuẩn bị đồ sẵn trước." “Sốt sắng muốn nấu bữa tối cho thiếu gia thế á? Thiếu phu nhân, cô thực sự thay đổi rồi!” Có lẽ Lạc Vận Nhi mang thai cũng không phải là chuyện xấu! Nói không chừng có thể thúc đẩy tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân! Diệp Vãn Ninh lập tức giải thích: “Thím Lý, thím đừng trêu cháu nữa, bữa cơm này là cháu nợ anh ấy, cháu nên trả lại. “Nợ... nợ thiếu gia bữa tối?” Thím Lý hơi sửng sốt, thiếu phu nhân nợ thiếu gia bữa tối từ lúc nào? “Đúng thế a!” Diệp Vãn Ninh trả lời đúng sự thật, sau đó khẽ gật đầu, "Cháu đi nhà bếp chuẩn bị trước đây ạ “Thiếu phu nhân, có cần thím giúp gì không?” Diệp Vãn Ninh lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần đâu, thím Lý, một mình cháu là được. “Nhưng... Thím Lý hiển nhiên có chút không yên tâm, cô bé đang mang thai lại phải làm mấy chuyện này, đổi thành ai cũng không yên tâm được?! “Không sao đâu thím ơi, đừng xem cháu như đứa trẻ ba tuổi chứ!” Mặc dù cô đang mang thai, nhưng cô sẽ rất cẩn thận rất cẩn thận! “Được, được, thím Lý không xem cháu như đứa bé ba tuổi, cháu cũng sắp làm mẹ rồi!” Thím Lý mỉm cười khẽ vỗ nhẹ lên hai tay Diệp Vãn Ninh, “Cần giúp gì thì gọi thím, thím lập tức đến giúp cháu. “Dạ, cháu biết rồi ạ.” Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, nói cảm ơn với thím Lý xong, giơ tay đỡ lấy bụng cẩn thận khẽ khàng đi vào nhà bếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]