Diệp Vãn Ninh vẫn chưa kịp nói điều gì, điện thoại đã bị ngắt kết nối, đây chính là sự thể hiện người bạn thân thiết nhất của cô.... Không ưỡn ẹo, không giả tạo, rất thẳng thắn..... Nhưng lại thật lòng thật dạ sưởi ấm cho cô.... 
Ba mươi phút sau, thím Lý gõ cửa phòng ngủ chính. 
- Cô chủ, bên ngoài có một cô gái, nói là bạn của cô. 
Diệp Vãn Ninh mệt mỏi rã rời ngủ quên lúc nào không biết, cô từ giường ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ: 
- Tôi xuống với cô ấy. 
Thay quần áo sạch sẽ, buộc gọn mái tóc mượt mà màu hạt dẻ lên, đeo giày thể thao thoải mái đi xuống tầng, sắc mặt của cô so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi! 
Hạ Nghi Tầm nhìn đôi gò má có chút nhợt nhạt của cô: 
- Vãn Ninh. Cô lập tức đứng dậy khỏi sofa. 
- Cô chủ, ăn chút gì đó trước đã rồi hẳng ra ngoài? 
Thím Lý bưng bát cháo nhỏ thanh đạm lên bàn ăn. 
- Vãn Ninh, cậu vẫn chưa ăn sáng sao? Mau ăn nhiều một chút, cậu lại gầy đi rồi! 
Diệp Vãn Ninh căn bản không muốn ăn, trong lòng cô vẫn đang đau âm ỉ, ăn một chút hai ba miếng, Diệp Vãn Ninh lắc đầu tỏ ý bảo thím Lý có thể dọn đi được rồi. 
- Cô chủ, chỉ ăn một chút như vậy làm sao được? 
Thím Lý nhìn vốn chẳng ăn được mấy miếng cháo, có chút lo lắng hơn: 
- Cô Hạ, cô mau khuyên cô chủ đi, bảo cô ấy ăn thêm chút nữa. 
Hạ Nghi Tâm gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Vãn Ninh: 
- Vãn Ninh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-lay-phai-tong-tai/1169516/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.