Một bàn tay đáp trên vai Tần Hạ, cô sợ đến mức hét lên. Nhưng mới há miệng chưa kịp hét, miệng đã bị bịt kín lại.
"Tần Hạ, anh là Tần Hiệt." Chỉ nghe đối phương thanh tuyến thanh sảng ở bên tai khẽ nói.
"Tần... Tần Hiệt?!"
Tần Hạ mở to mắt, vì bị bưng kín miệng nên khi nói ngữ điệu có hơi mơ hồ.
"Ừ" Tần Hiệt xác định Tần Hạ sẽ không có phản ứng lớn nữa mới buông tay đang che miệng cô xuống, thấp giọng hỏi: "Ban đêm làm gì lén lút như trộm vậy?"
"Em mới không lén lút như trộm!" Tần Hạ vừa nghe liền tạc. Nếu không phải vì nơi này quá mức yên tĩnh làm cô có hơi sợ hãi, cô cũng không đến mức làm bước chân của mình chậm mà nhẹ đi.
Tần Hiệt giống như cũng không phải thực để ý vấn đề này, hơi gật gật đầu.
Tần Hạ đối với Tần Hiệt tiếp xúc không nhiều, giờ phút này hai người cùng nhau đứng ở hoàn cảnh yên tĩnh như vậy liền cảm thấy có hơi gượng gạo. Cô còn không biết mở miệng ra sao, Tần Hiệt đã lên tiếng nói trước: "Được rồi, muốn làm gì thì đi làm đi, nhưng nhanh chóng về ngủ sớm."
Nói rồi đoạn muốn xoay gót rời đi. Tần Hạ nhìn theo bóng dáng Tần Hiệt, trong lòng cứ ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không tốt sẽ xảy ra. Mà đợi khi cô định thần lại liền thấy từ trên trần xuất hiện một con vật thân hình xù xì cồng kềnh nhảy xuống ý đồ tập kích Tần Hiệt. Tần Hạ mở to mắt, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-anh-trai-toi-la-than-linh-ton-quy/2833644/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.