"Bố mẹ, em trai anh và chú thím sau một đêm đều đã không thấy."
Tần Hiệt ngữ khí trầm trọng nói.
Cứ cho rằng nói xong lời này Tần Kha sẽ trở nên sốt sắng, nhưng khi Tần Hiệt nghiêng mắt nhìn qua chỉ thấy anh lạnh nhạt không tỏ vẻ gì. Cũng đúng, Tần Kha sau sự kiện kia nhiều năm nay vẫn luôn là một tên mặt than. Có thể làm anh lộ ra một tia khác thường, vậy chỉ có thể là việc liên quan đến Tần Hạ.
Nghĩ vậy, tầm nhìn của Tần Hiệt cũng quét về phía Tần Hạ, chỉ thấy cô đang nhíu mày suy nghĩ gì đó, nhưng ngoài dự liệu trông cô cũng không hề có gì là sốt ruột.
Là vì yên tâm Tần Kha sao? Cho rằng anh ta có thể giải quyết tất cả.
Đáng buồn biết bao, anh ta ngoài việc tỏ ra chấn định thì có thể làm cái gì.
Quan trọng là bố mẹ, em trai, chú thím đều không thấy, nhưng bất kể là Tần Kha hay Tần Hạ, đều không một người quan tâm hỏi thăm, trên mặt cũng hoàn toàn không chút hoảng loạn. Vì sao... là vì lòng người quá mức lạnh lùng ư?
"Tránh đường."
Tần Hiệt định thần, phát hiện Tần Kha không biết từ khi nào hơi nhíu mi đứng ở trước mặt mình. Hắn theo bản năng cẩn thận so sánh, đối phương tựa hồ còn cao hơn hắn nửa cái đầu.
Dưới chân bất giác hơi di chuyển mà tránh ra một lối nhỏ, Tần Kha lạnh lùng lập tức lôi kéo Tần Hạ đi lướt qua.
Mùi thanh lãnh của rừng sâu cùng với hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-anh-trai-toi-la-than-linh-ton-quy/2833642/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.