Chương trước
Chương sau
Ngũ âm không được đầy đủ – Thiệu Từ Tâm.
Lần trước, nhạc nền tự sáng tác quá ngắn, không có lời, giai điệu cũng không đúng, nhưng Ôn Chi Hàn ít xem phim truyền hình, cho nên không nghe ra nơi nào có vấn đề.
Rốt cuộc lần này nàng không thể trốn thoát, bại lộ rồi.
Ôn Chi Hàn lúc trước kỳ thật đã nghe nàng nói không hát nhạc có lời.
Lúc ấy cô còn tưởng rằng đây là khiêm tốn, không phải sẽ không hát, nhiều lắm là hát bình thường thôi.
Trăm triệu không nghĩ tới, không phải là bình thường, mà là thật sự không hát … được
Thiệu Từ Tâm lặng lẽ nhìn Ôn Chi Hàn.
Nàng có một sở thích rất lớn, đối với người ngoài rất ít ca hát, nhưng khi đối mặt người quen, nàng chính là quái vật phòng karaoke, bà hoàng giật mic, kẻ hủy diệt thính giác, lỗ tai Lương Tuyết Phỉ không ít lần bị nàng tra tấn.
Hôm nay nàng thậm chí còn dám hát cho Ôn Chi Hàn khúc ca sinh nhật vui vẻ hoàn chỉnh..... Cũng không biết từ khi nào, Ôn Chi Hàn đã lặng lẽ xếp nàng vào phạm vi tai hoạ.
Nhưng nhìn Ôn Chi Hàn...... Cô tựa hồ có chút để ý?
"Ây nha." Thiệu Từ Tâm mở miệng đánh vỡ trầm mặc, sờ sờ chóp mũi, "Con người không phải luôn hoàn mỹ, em lớn lên đẹp như vậy, dù sao, ông trời cũng phải cho em cái khuyết điểm an ủi người khác chứ."
Lại trộm liếc nhìn Ôn Chi Hàn một cái, tức khắc chột dạ nói: "Chị không thích nghe, vậy lần sau em sẽ không hát, em mời người chuyên nghiệp tới hát cho chị..."
Ôn Chi Hàn nghe vậy lại nhẹ nhàng mà cười: "Không cần mời người chuyên nghiệp, như vậy rất tốt, rất đáng yêu."
Cô nhìn vào mắt Thiệu Từ Tâm: "Chị rất thích."
Thiệu Từ Tâm cũng nhìn vào mắt cô, mạc danh ngẩn ngơ.
Ánh nến vàng ấm áp va vào đôi mắt trong như ngọc bích, nơi đó có ánh sáng, còn có nhu tình gắt gao vây quanh cô.
Tựa như ảo mộng, khiến tâm tình người ta đong đưa.
Thiệu Từ Tâm trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận rung động.
Trong đầu không thể khống chế mà hiện ra suy nghĩ "Có thể cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau, dường như cũng không tồi".
Bất quá cái ý niệm này mới vừa hiện lên một giây, đã bị nàng trở tay đè ép xuống.
Nàng đối với suy nghĩ của mình cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu, thậm chí hoang đường.
— Thiệu Từ Tâm, mày dễ lừa như vậy sao? Một chút nhu tình là có thể động tâm? Tỉnh tỉnh đi, chị ấy ôn nhu là bởi vì tính cách chị ấy như thế, mới không phải bởi vì mày, không cần tự mình đa tình, càng không cần giẫm lên vết xe đổ.
Nàng ở trong lòng khuyên chính mình một phen, hiệu quả rất tốt, một chút liền bình tĩnh lại.
Đúng vậy, Ôn Chi Hàn ôn nhu là bởi vì bản thân chị ấy đã ôn nhu như vậy, cũng không phải là bởi vì mày Thiệu Từ Tâm.
Phần ôn nhu này mỗi người đều có, nàng bởi vì vậy mà động tâm thì có vẻ quá buồn cười.
Dời đi tầm mắt, nàng chỉ vào bánh kem nói: "Đừng nhìn em, nhìn bánh kem, có thể cầu nguyện."
Ôn Chi Hàn theo lời nàng nói nhìn về bánh kem trước mắt.
Một lát sau, mở miệng hỏi một câu: "Từ Tâm, em tin tưởng nguyện vọng sẽ thành sự thật sao?"
Thiệu Từ Tâm không cần nghĩ ngợi: "Thành tâm chắc chắn linh."
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười: "En tin cái này?"
Thiệu Từ Tâm nghĩ: "Mẹ em tin, thì em tin theo thôi."
"Em còn tin người tốt sẽ gặp được điều lành."
"Cho nên Ôn Chi Hàn, chị tốt như vậy, em tin tưởng vận mệnh sẽ ưu đãi chị, cũng sẽ như chị mong muốn."
Ôn Chi Hàn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lông mi dày cong vút cử động lên xuống, lông mày tràn đầy nhu tình như nước.
Thiệu Từ Tâm biết cô luôn luôn như thế, nhìn ai cũng ôn nhu như vậy, thoạt nhìn không hề có tính công kích, lại phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Hy vọng như thế."
Ôn Chi Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, vài giây thời gian sau lại mở.
"Chị ước xong rồi."
Thiệu Từ Tâm hiếu kỳ hỏi một câu: "Chị ước cái gì?"
Nguyện vọng của người khác nàng sẽ không tò mò, nhưng của Ôn Chi Hàn thì nàng khá tò mò.
Cầu nguyện đều cầu thứ mình không có, hoặc là điều mình muốn, mà Ôn Chi Hàn nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, nàng nghĩ không ra trên thế giới này có cái gì mà Ôn Chi Hàn không chiếm được.
Ôn Chi Hàn cười cười, không có nói.
Thiệu Từ Tâm biết thế cũng không hề hỏi.
"Cầu nguyện xong, thổi ngọn nến đi."
Ôn Chi Hàn thổi tắt ngọn nến.
"Cắt bánh kem, cắt bánh kem!"
Ôn Chi Hàn cầm lấy dao, cắt cho nàng một miếng.
"Nhiều quá Ôn Chi Hàn, cắt cho em nhỏ một chút đi."
Ôn Chi Hàn lúc này không nghe nàng làm nũng, đem bánh kem đã cắt đặt ở trước mặt nàng: "Quay phim cả ngày vất vả, ăn nhiều một chút đi."
Lại đem nướng BBQ đẩy đẩy đến trước mắt nàng, ôn thanh nói: "Ăn xong chị lại cùng em vận động."
Thiệu Từ Tâm tay cầm lấy nĩa dừng dừng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tiếp cận mạch não đối phương một chút.
Ôn Chi Hàn không khỏi cười khẽ: "Không phải ý tứ đó."
Thiệu Từ Tâm "À" một tiếng.
Ôn Chi Hàn lại nói: "Cũng có thể là ý tứ đó."
Thiệu Từ Tâm nhướng nhướng mày.
Nàng phát hiện Ôn Chi Hàn hiện tại nói chuyện chừng mực thật là càng lúc càng lớn, vị Bồ tát ngây thơ trong trí nhớ của nàng đã không còn nữa rồi.
"Ôn Chi Hàn," nàng nói, "Chị trưởng thành rồi, hiện tại cũng không mặt đỏ tai hồng nữa."
Ôn Chi Hàn nghe vậy chỉ là cười cười.
"Là quen rồi."
Quen đến gần nàng, quen chạm vào nàng, quen cùng nàng tiếp xúc thân mật.
Các nàng dần dần quen với mọi thứ về nhau, ngay cả thân thể của đối phương cũng khắc sâu trong kí ức.
Thiệu Từ Tâm cũng không có ăn cái gì, lẳng lặng mà nhìn người đối diện.
Dưới ánh đèn màu da cam, lông mày Ôn Chi Hàn tinh xảo xinh đẹp, biểu tình ôn nhu, tốt đẹp như là một cơn ảo ảnh.
Nàng luôn luôn thích những thứ xinh đẹp, nhìn Ôn Chi Hàn như vậy, đầu quả tim đột nhiên sinh ra dục vọng muốn tới gần.
"Ôn Chi Hàn, Long đạo nói ngày mai em có thể đến trễ chút."
Thiệu Từ Tâm nói như thế, giống như là đang nhắc nhở.
Ôn Chi Hàn nâng mắt nhìn nàng.
"Cho nên...... Chị có muốn em trả nợ không?"
...
Thiệu Từ Tâm từ trong phòng tắm ra tới.
Trong phòng đèn lớn đã tắt, chỉ còn lại mấy ánh đèn sắc điệu ấm áp.
Ôn Chi Hàn ôm notebook dựa ở đầu giường, trên đùi đắp chăn, trên mặt còn mang mắt kính tơ vàng mà nàng thích kia, khí chất lười biếng ưu nhã.
Thiệu Từ Tâm dừng lại bước chân, ở trong lòng âm thầm cảm khái.
Nàng thừa nhận bản thân thích nhìn mặt, thừa nhận bản thân đối với chị gái xinh đẹp như Ôn Chi Hàn không có sức chống cự, đặc biệt là khi đối phương mang mắt kính như vậy, hận không thể mỗi ngày gần gũi thưởng thức mỹ mạo đối phương mới đã ghiền.
Ôn Chi Hàn thấy nàng đã trở lại, khép notebook, tháo mắt kính, tiếp theo xốc chăn lên.
Thiệu Từ Tâm cúi người chui vào ổ chăn, ngửa đầu nhìn cô thẳng thắn nói: "Ôn Chi Hàn, chị thật sự thật xinh đẹp đó, chị biết chị có bao nhiêu xinh đẹp không?"
"Có bao nhiêu xinh đẹp?"
Ôn Chi Hàn mang ý cười, tầm mắt lưu luyến dừng ở môi cùng đôi mắt của nàng.
— là khiến người ta ích kỷ mà muốn đem chị biến thành đoá hoa xinh đẹp chỉ thuộc về riêng mình.
Thiệu Từ Tâm đang trong lòng trộm trả lời.
Nàng gợi lên khóe môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê cúc áo của Ôn Chi Hàn, dùng một phương thức khác trả lời vấn đề này: "Em làm cho chị xem nha."
Cánh môi mềm nhẹ chạm vào nhau, hơi thở dung hợp chặt chẽ, áo ngủ bị ném dưới giường, không thể che đậy.
Cơ thể Thiệu Từ Tâm nghiêng tới phía trước.
"Hôm nay sinh nhật của chị, nằm đi, em đến."
"Từ Tâm......"
"Hy vọng chị sẽ thích, học tỷ."
"...... ừm."
Nụ hôn của Thiệu Từ Tâm rơi xuống môi cô.
Một tầng ôn nhu cũng không thể nào ngăn nổi lửa nóng, hô hấp từng chút từng chút bị cướp đoạt.
Tách ra trong phút giây ngắn ngủi, lồng ngực từng trận hô hấp phập phồng, đáy mắt tràn đầy dục vọng.
Nụ hôn của Thiệu Từ Tâm cũng không ngừng tại đây, lại cầm lòng không đậu mà dừng ở nơi đó.
Không khí ái muội, dịu dàng và ngọt ngào cuốn lấy đầu lưỡi, nhuộm trên đầu ngón tay độ ấm cùng ẩm ướt.
Ngay cả đôi mắt của Ôn Chi Hàn đều nhiễm một tầng ánh nước hơi mỏng, vô cùng động lòng người.
Thiệu Từ Tâm nghe thấy thanh âm của cô, nghe thấy cô đang gọi chính mình.
Nhẹ nhàng và mềm mại, mang theo một cổ ý vị khó có thể nhịn: "Từ Tâm......"
Thiệu Từ Tâm nghe được lỗ tai muốn nhũn ra, trong lòng không nhịn được muốn càng nhiều.
Nàng không muốn vào lúc phong tình này mà rối rắm quá nhiều, mặc kệ các nàng đến tột cùng là thân phận gì, giờ khắc này nàng chỉ nghĩ muốn cô, chỉ muốn cùng cô trầm luân trong đêm dài đằng đẵng này.
"Từ Tâm......"
Thiệu Từ Tâm bất giác dừng lại động tác, ngoan ngoãn mà ngẩng đầu, tới gần cô, đáp lại cô.
"Em đây, chị ơi, em ở đây."
Đôi tay Ôn Chi Hàn chậm rãi vòng qua cổ nàng, luồn tay vào tóc nàng, kéo nàng đến gần bản thân hơn.
Khoảng cách trở nên càng thêm thân mật, da thịt cọ xát, mỗi một tấc đều có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương.
Ánh mắt giao nhau triền miên kéo dài, cả linh hồn cũng dường như hòa vào một chỗ, không thể tách rời.
Thiệu Từ Tâm nhìn người dưới thân.
Nàng thấy cả gương mặt cô đều mang theo sắc ửng hồng, đôi môi khẽ mở, đôi mắt màu lam kia như ngấm vào làn nước, lại giống như ngọc bích rơi vào nước, mê ly động lòng người.
Đẹp đến không gì sánh được.
Nàng nhìn dáng vẻ cô như vậy, bị hấp dẫn thật sâu, cầm lòng không đậu cúi người hôn môi cô.
"Ôn Chi Hàn, tại sao trên thế giới này lại có người đẹp như chị vậy chứ?"
"Khi ông trời tạo ra chị có phải mang theo rất nhiều tư tâm không?"
Ôn Chi Hàn vuốt ve khuôn mặt nàng, lẳng lặng mà nghe nàng nói chuyện, chân mày ôn nhu mang ý cười, giống gió mùa xuân ôn nhu nhất, vĩnh viễn sẽ không khiến người cảm thấy phiền chán.
Thiệu Từ Tâm giống bị mê hoặc, không tự chủ được nắm lấy tay cô, thành kính mà hôn hôn lòng bàn tay của Ôn Chi Hàn.
"Nhưng, em một chút cũng không ghen tị với chị, em ngược lại cảm thấy......"
"Cảm thấy cái gì?" Ôn Chi Hàn mỉm cười, dẫn dắt nàng nói lời kế tiếp.
Lại một lần bị ôn nhu bao vây, Thiệu Từ Tâm không biết tại sao bản thân trở nên cảm tính như vậy, bỗng nhiên ngượng ngùng nhìn đôi mắt cô, cúi người chôn ở cổ cô, giống như trẻ nhỏ thẹn thùng.
"— cảm thấy gặp được chị là một loại vinh hạnh."
Là vinh hạnh, cũng là may mắn.
Ôn Chi Hàn chính là một cơn mưa rào đúng thời điểm nàng trọng sinh, giúp nàng cuốn trôi quá nhiều rắc rối, giải quyết quá nhiều chuyện.
Nói thật, có đôi khi nàng cũng không biết bản thân nên làm gì để báo đáp cô, nhưng cố tình cô cái gì cũng không thiếu......
Ôn Chi Hàn ôm nàng, từng chút từng chút mà vuốt tóc nàng.
Người trong lòng ngực tối nay có chút cảm tính, nhưng cho dù cảm tính cũng thực sự rất đáng yêu, còn biết thẹn thùng.
Tâm tình của cô đột nhiên trở nên rất tốt.
Nghe được lời hay từ tận đáy lòng, ai nghe xong cũng sẽ vui vẻ.
"Từ Tâm," cô ở bên tai Thiệu Từ Tâm ôn nhu mà nói, "Em cũng là niềm vinh hạnh của rất nhiều người."
Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu.
Ôn Chi Hàn sờ sờ đầu nàng, xoay chuyển: "Cảm ơn em đã cùng chị ăn sinh nhật."
Nói xong liền chủ động hôn nàng, tiếp tục đợt triền miên này.
Thiệu Từ Tâm dần dần luân hãm trong nụ hôn của cô.
Đồng thời không quên thay môi bằng tay, hoàn thành sứ mệnh tối nay.
— đêm nay, nàng cỡ nào cũng phải hầu hạ Bồ Tát thoải mái đến không chịu nổi nữa mới thôi!
......
Hôm nay cũng không tệ lắm, không có tuyết rơi, có mặt trời.
Thiệu Từ Tâm mặc áo lông vũ, đem khăn quàng cổ quấn một cục, giữ ấm đến mười phần kín mít, thoạt nhìn giống đầu gấu, lại không thể hiểu được mà có một tia ngoan ngoãn.
Nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn còn mặc áo ngủ, chỉ thấy dưới cổ áo ngủ hơi hơi rộng kia, như ẩn như hiện dấu vết ái muội đêm qua.
Đây đều là "Thành quả" đêm qua của nàng.
Đáng tiếc nhất chính là, các nàng làm vài lần liền ngủ, nàng không có thời gian làm cho Ôn Chi Hàn cũng nếm thử triệu chứng khó khăn rời giường kiểu mới.
"Em đi đây, mời Ôn tổng của chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi."
Ôn Chi Hàn mỉm cười, thuận miệng hỏi nàng một câu: "Suất diễn của em khi nào?"
Thiệu Từ Tâm đối với cô không có tâm phòng, thuận miệng đáp, đáp xong mới nhớ tới: "Chị hỏi cái này để làm gì?"
Ôn Chi Hàn thẳng thắn thành khẩn nói: "Chưa từng thấy em đóng phim, muốn nhìn một chút."
Thiệu Từ Tâm gật đầu: "Như vậy à, tùy chị thôi, em đi đây, cúi chào."
"Chào."
Ôn Chi Hàn mới vừa nói xong, liền thấy nàng lại vòng vèo trở về.
Chỉ thấy Thiệu Từ Tâm chờ mong hỏi: "Ôn Chi Hàn, đêm qua em rất ổn đúng không?"
Ôn Chi Hàn tức khắc dở khóc dở cười.
Không ngờ chỉ là vì hỏi cái vấn đề này......
"Rất tốt." Ôn Chi Hàn cho năm sao khen ngợi.
"Nói thật?"
"Nói thật."
"Nói xạo là chó!"
"Ừm."
"Tuyệt vời!"
Thiệu Từ Tâm vui vẻ mà ra cửa đi làm.
Nếu kỹ thuật của nàng không tốt và khiến Ôn Chi Hàn không thoải mái, thì nàng sẽ phá hỏng sinh nhật của Ôn Chi Hàn mất — may mắn là không có!
...
Thiệu Từ Tâm hôm nay phải tạo hình chính là Thần Phật, phải quay suất diễn là "Người trong mộng của Đế vương".
Đế vương ngu xuẩn chỉ biết trầm mê thanh sắc sau khi gặp nữ tướng quân sắm vai Thần Phật liền nhớ mãi không quên.
Chỉ là nữ tướng quân đã sớm lập lời thề không gả, nhiều lần lập công lớn bảo vệ đất nước, thu phục lòng dân, không thể hành động hấp tấp.
Cũng chính vì "Không thể hành động hấp tấp" này, làm đế vương bắt đầu kiêng kị nữ tướng quân, sợ quyền lực của đối phương uy hiếp địa vị của mình.
Hắn bắt đầu đem nữ tướng quân nạp vào hậu cung, cùng phân tán quyền lực của đối phương, thậm chí lật đổ đối phương, nâng đỡ quần thần mới đang ở phe trung lập.
Cuối cùng thì hắn có một giấc mơ, một giấc mơ phản ánh nỗi sợ hãi bên trong hắn, và giúp hắn đưa ra quyết định.
Trong mơ, Đế vương một lần nữa gặp được nữ tướng quân giả thành Thần Phật, thấy đối phương chầm chậm đến gần chính mình, với vẻ mặt từ bi và hiền hậu, tựa như một Thần Phật chân chính.
Hắn cầm lòng không đậu mà tiến ra đón, nói về tình yêu ngắn ngủi hoang đường của mình.
Nữ tướng quân nhìn hắn nhoẻn miệng cười, dường như đáp lại yêu thích của hắn, nguyện cùng hắn đến Vu Sơn.
*Vu Sơn: điểm hẹn của những đôi yêu nhau, mô tả tình yêu giữa nam và nữ.
Đế vương không nhịn được vui sướng, tinh thần phấn chấn
Nhưng mà ngay sau đó, trời đất thay đổi, vốn dĩ trời xanh yên bình, bỗng nhiên mây đen giăng đầy, sấm chớp cuộn trào, vô cùng hung mãnh.
Lại nhìn thấy, nữ tướng quân từ bi trước mắt lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, năm ngón tay biến thành móng vuốt dài, đột nhiên bóp cổ hắn.
"Răng rắc —"
Đế vương người đầy đổ mồ hôi mà từ trong mơ tỉnh lại, nhận định đây là ý trời, vì vậy quyết định diệt trừ nữ tướng quân trung quân ái quốc.
Thiệu Từ Tâm một bên làm tạo hình, một bên xem kịch bản.
Kịch bản viết cảnh trong mơ là một mảnh tuyết trắng mênh mang, vì tính chân thật, cho nên hôm nay nàng mặc quần áo ít nhất, ở trên nền tuyết lạnh nhất diễn.
Long Tuệ còn nói quay xong suất diễn hôm nay, ngày mai cho nàng thời gian một ngày nghỉ ngơi.
Vì để phù hợp với nhân vật Thần Phật, Thiệu Từ Tâm xem kịch bản xong, lại mở ra các video thần tượng, xem cận cảnh, học tập thần vận.
Trước khi bắt đầu quay Thiệu Từ Tâm khoác áo lông vũ, cầm kịch bản, nghiêm túc mà nghe Long Tuệ giảng diễn, tiếp theo lại nghiêm túc mà cùng diễn viên vai Đế vương tập diễn.
Đối phương nhìn tạo hình của nàng, nhịn không được nói một câu: "Vất vả, cố lên, chúng ta tận lực diễn nhanh."
Thiệu Từ Tâm lễ phép mà trả lời: "Cậu cũng vất vả, chúng ta cố lên."
"Được rồi, các bộ phận chú ý, chuẩn bị bắt đầu quay —"
Mọi người lập tức trở lại cương vị của mình.
Thiệu Từ Tâm cũng cởi trang phục chống lạnh mùa đông, buông kịch bản, xoa tay hầm hè ra trận.
...
Ôn Chi Hàn tới phim trường thời cơ rất tốt, hiện trường vừa lúc chuẩn bị quay một màn đi vào giấc mơ
— Thần Phật chân giẫm phong tuyết, vải lụa rực rỡ tung bay, chân linh một bước một vang, từ phương xa đi vào giấc mơ.
Ôn Chi Hàn là một nhà tư bản, ai cũng không có biện pháp xem nhẹ sự tồn tại của cô, đương nhiên cũng biết mục đích của cô.
Bất quá cô cũng không có quấy rầy mọi người đóng phim, quấy rầy một phút, chẳng khác nào kéo dài một phút.
Sau khi cùng Long Tuệ trao đổi danh thiếp, cô đáp ứng lời mời của Long Tuệ, cùng nhau ngồi giám thị cùng xem Thiệu Từ Tâm đóng phim.
Trên màn hình, Thiệu Từ Tâm đi chân trần, tạo hình Thần Phật, thực phiêu dật xinh đẹp.
Nhưng là mặc rất ít, còn đi chân trần đạp lên nền tuyết, vừa thấy liền cảm thấy rất lạnh.
Ôn Chi Hàn bỗng nhiên nhớ tới ngày đầu năm hôm đó, Thiệu Từ Tâm ở trong điện thoại nói bên ngoài lạnh, không muốn ra cửa.
Mà hôm nay nàng lại có thể vì công việc mình thích, chân trần đứng trên nền tuyết, một tiếng lạnh cũng không kêu......cô tin tưởng tương lai của nàng sẽ càng ngày càng tốt.
Long Tuệ ra lệnh một tiếng, chính thức bắt đầu quay.
Thiệu Từ Tâm một chút liền tiến vào trạng thái.
Tất cả lực chú ý của Ôn Chi Hàn nháy mắt bị nàng hấp dẫn.
Trên nền tuyết gió lạnh phiêu đãng.
Đột nhiên, tiếng lục lạc một tiếng lại một tiếng phiêu diêu mà đến, trên mặt tuyết mênh mang, có vẻ hết sức linh hoạt kỳ ảo.
Nam diễn viên mặc một thân hắc y đẹp đẽ quý giá, chậm rãi xoay người.
Hắn thấy từ xa đi tới một nữ nhân.
Thân ảnh nàng thướt tha, dung mạo xinh đẹp đoan trang, chân mày một mảnh từ bi.
Màn sương tuyết phập phồng giữ lấy dải lụa rực rỡ của nàng một cách cung kính, như thể không muốn để nó rơi xuống đất, không thể khiến nàng lây nhiễm hồng trần.
Toàn bộ hình ảnh, phiêu dật lại thánh khiết.
Ôn Chi Hàn thấy nam diễn viên vui sướng mà đi đến, bắt lấy cánh tay thon dài trắng nõn của Thiệu Từ Tâm.
Chân mày Ôn Chi Hàn hơi hơi giật giật, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi nhân vật nói hết lời thật lòng, Ôn Chi Hàn thấy biểu tình không nói một lời của Thiệu Từ Tâm rốt cuộc cũng động, nàng chậm rãi, chậm rãi nhoẻn miệng cười.
Trong phút chốc, tựa như hoa trên toàn thế giới trong nháy mắt đều tranh nhau nở rộ, khiến người kinh diễm vô cùng.
Ôn Chi Hàn nhìn đến hơi hơi thất thần.
Nam diễn viên cách Thiệu Từ Tâm gần nhất suýt nữa bị sự xinh đẹp này làm cho quên thoại, cuối cùng dựa vào chức nghiệp tu dưỡng thành công vượt qua thử thách này.
Long Tuệ một hô 'cut', Thiệu Từ Tâm lập tức hiện ra nguyên hình, chân trái giẫm chân phải, meo meo kêu lạnh.
Ôn Chi Hàn lập tức từ trong tay Lâm Mộc Mộc lấy áo lông vũ cùng giày, tự mình đưa đến trước mặt nàng, giúp nàng mặc vào.
Long Tuệ chỉ đạo khu vực chỉnh sửa ngay lập tức và nói: "Kiểm tra cẩn thận, xem có hình ảnh nào lọt ra khỏi màn ảnh không."
Tiếp theo xoay người đối với hai vị diễn viên nói: "Vất vả vất vả, hai người trước đi sưởi ấm đi, nghỉ ngơi một chút, một hồi lại tiếp tục quay."
Thiệu Từ Tâm nói được, đi theo Ôn Chi Hàn đến phía sau nhà ở sưởi ấm.
Nam diễn viên nói không lạnh, quay đầu lại đi xem kịch bản, thức thời mà không có quấy rầy vợ vợ các nàng.
Trong phòng không có người khác, chỉ dư lại hai người các nàng, bầu không khí đột nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.
Ngồi xuống, Thiệu Từ Tâm liền mở miệng hỏi: "Ôn Chi Hàn, em diễn tốt không?"
Ôn Chi Hàn nói tốt.
Tuy rằng cô không biết cốt truyện là cái dạng gì, nhưng là xem phản ứng Long Tuệ hẳn là phù hợp mong muốn, đó đương nhiên cũng được gọi là tốt.
"Rất xinh đẹp." Cô nói.
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, không nhịn được cười hỏi: "Có bao nhiêu xinh đẹp ạ?"
Ngày hôm qua là cô hỏi nàng, hiện tại đến phiên nàng tới hỏi cô.
Ôn Chi Hàn cũng không có trả lời chính diện: "Chị vừa mới nghe Mộc Mộc nói, ngày mai em được nghỉ."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Ôn Chi Hàn dùng thanh âm ôn nhu nói: "Đêm nay chị nói đáp án cho em."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Nàng hoài nghi ngày mai bản thân lại không xuống giường được.
"Vậy lần này là tính mấy lần ạ?" Nàng tò mò hỏi.
"Một lần." Ôn Chi Hàn bình tĩnh mà đáp.
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, nghiêm túc mà tính một chút.
Tính toán như vậy, nàng rốt cuộc phát hiện một chuyện — Ôn Chi Hàn không đếm theo số lần, mà là đếm theo số ngày!
Nàng kinh ngạc hạ giọng nói: "Vậy thì đến khi nào em mới trả xong chứ?!"
Trừ bỏ ngày hôm qua, còn có mười hai lần, mỗi tuần còn phải cộng thêm một lần...... Nếu dựa vào tần suất mỗi tuần một lần mà tính, kiếp sau nàng cũng chưa trả xong khoản nợ này á!
Nàng không chút để ý nói: "Nếu đã nói như vậy, còn không bằng em trực tiếp ở nhà của chị đi, chờ sau khi trả xong mười hai món nợ em lại dọn đi, cái này cũng thuận tiện......"
"Được" Ôn Chi Hàn mỉm cười tiếp được lời nói của nàng, "Cứ làm như vậy đi."
Thiệu Từ Tâm: "......?"
Em cũng chỉ là thuận miệng nói nói thôi mà??
Excuse me?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.