Chương trước
Chương sau

Thiệu Từ Tâm tuyệt đối sẽ không biến bản thân thành truyện cười như bạn "A" kia.

Nàng là có một chút khoe khoang, nhưng còn chưa đến mức tự luyến, hơn nữa lúc nàng học cấp ba, xác thật có phản nghịch Ôn Chi Hàn, vị học tỷ tài giỏi này vài lần.

Lương Tuyết Phỉ đào tiếp khối bánh kem matcha đưa vào trong miệng.

Buông nĩa, lau lau miệng, nói: "Tớ đều đã quên, hồi học cấp ba cậu chính là có chút phản nghịch."

Lương Tuyết Phỉ cùng Thiệu Từ Tâm từ nhà trẻ đã bắt đầu học chung một cái trường học, vẫn luôn như vậy tới cấp ba mới tách ra.

Bởi vì trong kỳ nghỉ hè thứ ba của trung học cơ sở, Thiệu Từ Tâm lắc mình biến hoá, trở thành đại tiểu thư Thiệu gia, nhưng cái này ngược lại thúc đẩy Thiệu Từ Tâm phản nghịch một trận.

Thiệu Từ Tâm chống cằm, ánh mắt sâu kín, ý cười trên khóe môi vừa đạm nhạt vừa ôn hòa: "Đều là chuyện quá khứ."

Nàng kỳ thật cũng không phải vừa sinh ra liền sống trong phú quý ở Thiệu gia.

Trước kỳ nghỉ hè định mệnh ấy, nàng vẫn luôn là một đứa trẻ bình thường, không có ba, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau.

Lục Lan rất đau nàng, nàng cũng nghe rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, cuộc sống bình đạm giản dị, tuy rằng không có tiền, nhưng cũng không có gì là không tốt.

Nếu không có mấy cái đồng học xa lánh nàng, nàng sinh hoạt sẽ càng tốt đẹp.

Bởi vì nàng không có ba, luôn có mấy người ăn no rảnh rỗi khinh bỉ nàng, càng quá mức hơn là cái từ "Con hoang" này đều có thể nhổ ra, còn mắng Lục Lan.

Nàng thật sự rất tức giận, cũng bùng nổ, cùng bọn họ đánh nhau, còn hay mang thù.

Không chỉ nhớ cái tiểu súc sinh kia khinh thường nàng, còn nhớ cái người được gọi là ba kia.

— nếu sinh nàng, lại vì cái gì không cần nàng cùng mẹ?

Lục Lan cũng cùng nàng giải thích qua, chỉ là giải thích che che giấu giấu, không muốn nói rõ cho nàng, ba nàng là Thiệu Hành, là người nối nghiệp tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Thiệu gia. Lục Lan chỉ nói không phải ba không cần các nàng, mà là mẹ không cần ba.

Tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu thế giới người trưởng thành loanh quanh lòng vòng, bướng bỉnh mà cảm thấy chính là ba không cần các nàng, trong lòng nảy sinh oán giận, làm nàng vẫn luôn không thích người ba chưa từng gặp mặt này.

Đúng là nguyên nhân này, sau khi nàng trở lại Thiệu gia, một đoạn thời gian rất dài đối với Thiệu Hành đều rất lạnh nhạt.

Thiệu Hành cũng không có mắng nàng, ngược lại, hắn còn đối với nàng tràn ngập áy náy.

Vì thế hắn đối với nàng cưng chiều không giới hạn, muốn ngôi sao cấp ngôi sao, muốn ánh trăng cấp ánh trăng, hận không thể đem toàn thế giới đều phủng đến trước mặt nàng.

Nhưng Thiệu Từ Tâm vẫn là không tiếp thu hắn, nàng chịu những cái ủy khuất đó không dễ dàng tiêu trừ như vậy.

Cấp ba, Thiệu Hành an bài cho nàng vào trường Thịnh Lâm, một trong những ngôi trường tốt nhất Phụng thành.

Hoàn cảnh ở Thịnh Lâm rất tốt, phong cách học tập được xây dựng tốt đẹp, giáo viên lực lượng hùng hậu, còn có không ít con nhà giàu ở Phụng thành.

Ôn Chi Hàn cũng ở trong đó.

Bởi vì phần oán giận cùng ủy khuất, hơn nữa tới thời kỳ phản nghịch, Thiệu Từ Tâm liền bắt đầu đi con đường không tầm thường.

Nhưng cô sợ quá nhiều lần sẽ làm cho Lục Lan tức giận nên bắt đầu gián đoạn hành vi vi phạm nội quy của trường.

Trường học quy định phải mặc đồng phục, nàng ngẫu nhiên mặc, ngẫu nhiên không mặc.

Trường học quy định không cho phép trèo tường, nàng ngẫu nhiên trèo, ngẫu nhiên không ngã.

Sau đó nàng đã bị Ôn Chi Hàn bắt được.

Trái với nội quy trường học chính là con nhà giàu?

Không quan trọng, trong bộ kiểm tra kỷ luật cũng có con nhà giàu, và họ là những người chịu trách nhiệm tuyệt đối.

Dùng ma pháp đánh bại ma pháp, quy tắc này đã sớm được trường học hiểu rõ.

Thiệu Từ Tâm khi đó nhìn Ôn Chi Hàn, thậm chí học sinh đều hoài nghi bộ kiểm tra kỷ luật có phải có khẩu hiệu gọi là: Ánh mắt của bộ kiểm tra kỷ luật đã tỏa định ngươi , khiến ngươi mỗi một lần phản nghịch, vĩnh viễn đều không thực hiện được.

Nếu không, nàng như thế nào mỗi lần phản nghịch đều có thể bị Ôn Chi Hàn bắt được?!

Bất quá, con người luôn là ở lúc phạm sai lầm bị bắt được, trong nháy mắt trở nên lúng túng, Thiệu Từ Tâm cũng không ngoại lệ.

Nàng đã từng có ý đồ "Hối lộ" Ôn Chi Hàn, dùng đồ ăn vặt, dùng sắc đẹp, hỗ trợ làm bài tập giùm, các loại rù quến, cái khó ló cái khôn, phương pháp thiếu não, cái gì cũng có.

Đương nhiên, một cái có tác dụng cũng không có.

Ôn Chi Hàn, là kiện tướng đắc lực nhất của bộ kiểm tra kỷ luật.

Con lai nổi danh nhất ở trường học, xinh đẹp ôn nhu...... Lại chính trực, thiếu chút nữa bởi vì hành vi hối lộ mà cho nàng thêm một bút tội trạng.

Vì thế nên nhớ vẫn là nhớ, nên tìm gia trưởng vẫn là tìm gia trưởng.

Bất quá, Thiệu Từ Tâm còn biết khôn đi tìm Thiệu Hành không tìm Lục Lan, rốt cuộc nàng tức giận chính là Thiệu Hành, oán giận vô cùng.

Mà Thiệu Hành cũng như nàng mong muốn, không có phái trợ lý ra mặt thay mình, nhiều lần đều tự mình đến, nghe chủ nhiệm lớp nói "sự tích huy hoàng " của nàng.

Thiệu Hành luôn là rất bình tĩnh mà tỏ vẻ có lỗi.

Sau khi trở về, Thiệu Hành vẫn luôn sờ sờ đầu nàng, không có trách nàng làm mình mất mặt, cũng không có trách nàng phản nghịch, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng làm chuyện gì để bản thân bị thương."

Khi đó Thiệu Hành kỳ thật cũng không biết nên như thế nào làm một người cha tốt.

Hắn đã ở trong cuộc đời con gái mình vắng họp mười mấy năm, hắn biết nữ nhi đối chính mình có oán khí, biết nữ nhi không thích chính mình.

Hắn áy náy, mờ mịt, cũng không biết làm sao.

Cũng may những lúc sau, Thiệu Từ Tâm không có làm chuyện phản nghịch gì nguy hiểm.

Hai ba con cũng rất ăn ý, mỗi lần về nhà, ai đều không nói cho Lục Lan đã xảy ra cái gì.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, Lục Lan cuối cùng vẫn biết.

Hai mẹ con bởi vậy mà cùng nhau nói chuyện nghiêm chỉnh, nàng cùng Lục Lan kể ra ủy khuất của mình từ nhỏ đến lớn, Lục Lan cũng cùng nàng thẳng thắn nói rõ ràng mọi chuyện.

Thiệu Hành yêu các nàng, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng là cha của Thiệu Hành không thích con dâu xuất thân bình thường như Lục Lan, vì thế không ít lần đối Thiệu Hành tạo áp lực, muốn bọn họ ly hôn, muốn hắn cưới người khác.

Thiệu Hành không dao động, kiên trì cùng Lục Lan ở bên nhau, còn nguyện ý vì bà ấy rời đi Thiệu gia, gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bắt đầu lại từ đầu.

Hắn không hối hận lựa chọn của chính mình, cũng sẽ không hướng người cha vô lý kia thỏa hiệp.

Chỉ là Lục Lan không muốn.

Bà ấy sợ Thiệu Hành sau khi rời đi Thiệu gia, Thiệu lão tiên sinh sẽ dùng các loại thủ đoạn tiếp tục khó xử hắn, làm hai bàn tay trắng như hắn một bước cũng khó đi.

Bà cũng không nghĩ Thiệu Hành lại một bên khiêng hết thảy áp lực, một bên đối với bà nói rằng không sao đâu.

Bà không hy vọng chính mình là một cái trói buộc.

Bà rời đi, chỉ để lại một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, rời đi không bao lâu liền phát hiện chính mình có thai.

Vì thế bà ấy trốn ở Phụng thành, một mình sinh hạ Thiệu Từ Tâm, nuôi nấng con mình trưởng thành.

Sau đó Thiệu Hành hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Thiệu gia, thành một người lãnh đạo ưu tú, ba hắn không còn biện pháp ngăn cản hắn.

Hắn cũng không có ký đơn ly hôn kia, càng không có từ bỏ tìm kiếm Lục Lan, nhưng cũng không có nghĩ tới chính mình có một đứa con gái.

"Không nên trách ba, hắn lúc trước không phải cố ý muốn vắng họp con." Lục Lan khi đó nắm tay nàng nói: "Hắn so bất luận kẻ nào đều yêu con hơn cả."

Lục Lan nói Thiệu Hành khi biết mình có con gái, lần đầu tiên rớt nước mắt.

Hắn nói hắn thật cao hứng, nói cái tên "Từ Tâm" này rất êm tai, còn nói thời điểm gặp mặt nhất định phải ôm nàng một cái.

Chính là thời điểm bọn họ gặp mặt cái gì cũng đều không có làm.

Bởi vì Thiệu Từ Tâm đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn người xa lạ, xa cách đến tràn ngập đề phòng, thậm chí còn có điểm căm hận.

Cho nên hắn cái gì cũng chưa làm, cho nên hắn cái gì cũng không dám làm......

Thiệu Từ Tâm thế mới biết chính mình trong vô hình không ngừng một lần lại một lần thương tổn Thiệu Hành.

Nàng thậm chí đều không cần trái với nội quy trường học, chỉ cần lui về phía sau một bước, liền có thể làm người ba này lâm vào thật sâu áy náy, một đêm khó giải.

Sau đó, hai ba con bọn họ hoà nhau.

Thiệu Hành ngày đó nắm lấy tay nàng, dính sát vào cái trán chính mình, cùng nàng nói: "Tâm Tâm, thực xin lỗi."

Năm chữ rất đơn giản, nàng nghe đến không biết vì cái gì tâm lại đặc biệt đau.

Ba nàng so với trong tưởng tượng càng muốn yêu nàng hơn, càng so nàng tưởng tượng càng muốn khổ sở.

Cũng chính là bắt đầu từ khi đó, nàng không bao giờ nguyện ý làm ba mẹ đối chính mình có hổ thẹn, không bao giờ muốn nghe đến kia một tiếng "Thực xin lỗi" làm người đau lòng đến không được kia.

Cho nên nàng muốn lôi kéo Ôn Chi Hàn bồi nàng diễn, làm cho ba mẹ biết nàng đối với chuyện liên hôn này là tự nguyện, là vui vẻ.

Nàng thực cảm kích Ôn Chi Hàn cho nàng cơ hội này, cũng cảm kích Ôn Chi Hàn nguyện ý phối hợp nàng.

— chính là số lần phản nghịch của nàng ở cấp ba nào có khoa trương như vậy!

Nàng tự nhận là số lần phản nghịch của chính mình còn tạm được, nhưng sợ là chỉ có nàng cho rằng như vậy, nói không chừng nàng trong lúc lơ đãng lại làm cái gì trái với nội quy trường học bị Ôn Chi Hàn bắt được...

Rốt cuộc nàng lại không có nhớ nổi nội quy trường học, cũng không nghĩ tới Ôn Chi Hàn có thể đem tên nàng ghi đến một tờ!

Nếu không phải nàng thật sự bị Ôn Chi Hàn bắt được trong lúc vi phạm, nàng đều sẽ cho rằng Ôn Chi Hàn là tự nguyện kết hôn với nàng đấy!

Nếu muốn nói bởi vì thích, nàng ngược lại cảm thấy không đến mức đó.

Nàng cùng Ôn Chi Hàn ở thời điểm học cấp ba chính là bằng hữu cũng không phải, cùng lắm là cựu học sinh của trường thôi.

Các nàng không có phương thức liên hệ của đối phương, ngay cả tên cũng chưa hô qua, ra cổng trường các nàng mỗi người đi một hướng, Ôn Chi Hàn sau khi tốt nghiệp, nàng cũng chưa từng thấy qua mặt cô, nơi nào rơi xuống cơ hội là Ôn Chi Hàn thích nàng?

Ôn Chi Hàn ôn nhu thiện lương, nhưng này cũng không phải lý do để nàng tự luyến.

Nàng lại không phải một tên đàn ông tùy ý bạ đâu nói đấy, phát ngôn bừa bãi.

Bất quá, nàng bắt đầu tin tưởng bản thân ở đoạn thanh xuân kia là thật sự phản nghịch, phản nghịch đến mức nàng không muốn cùng Ôn Chi Hàn chứng thực.

— chuyện này cũng quá xấu hổ!

Lương Tuyết Phỉ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thực buồn cười.

"Không nghĩ tới á, thời cấp ba tớ nhớ là cậu không ưa nhất vị học tỷ ở bộ kiểm tra kỷ luật này lắm mà, hiện tại cư nhiên còn muốn cùng người ta kết hôn."

"Duyên, tuyệt đối là không thể tả nổi mà."

Thật sự không biết, các nàng năm đó một người thì trái với nội quy trường học, một người thì nhớ tên đối phương theo cách như vậy, có bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy hay không.

"Là rất rất rất không thể tả."

Thiệu Từ Tâm bình tĩnh mà uống một ngụm nước.

Tiếp theo liền nhận được tin nhắn của Ôn Chi Hàn.

[ Ôn tổng ]: Sau khi làm việc xong có rảnh không?

Thiệu Từ Tâm nghĩ một chút.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Có, làm sao vậy?

[ Ôn tổng ]: Mua nhẫn

Thiệu Từ Tâm vừa nhìn thấy là muốn đi chọn nhẫn xinh xinh đẹp đẹp, tức khắc nổi lên hứng thú.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Đều nghe Ôn tổng của chúng ta an bài!

[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 đáng yêu.JPG】

[ Ôn tổng ]: Vậy làm xong thì gọi điện thoại cho chị, chị đi đón em.

Gửi tin nhắn xong, Thiệu Từ Tâm buông di động, bắt đầu đoan trang nhìn ngón tay chính mình. 

Da nàng rất trắng, mười ngón thon dài tinh tế, khớp xương rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.

Nàng còn có một đống fans tay khống đấy.

Lương Tuyết Phỉ nhìn dáng vẻ này của nàng liền cảm thấy khó hiểu: "Cậu đang nhìn cái gì? Lại muốn mua cái gì sao?"

Thiệu Từ Tâm nhướng mày: "Đúng vậy, là một thứ muốn mua cũng không mua được."

"Aizz, cảm giác bàn tay này của tớ, mang nhẫn có kiểu dáng gì cũng đều đẹp ~"

Lương Tuyết Phỉ: "......"

Đã nhìn ra, kết cái hôn này nàng là thật sự vui sướng, trạng thái gần nhất cũng là thật sự tốt.

Không thể không nói, một người vừa rời xa tên căn bã, tinh thần quả nhiên đều sẽ chuyển biến tốt.

...

Ôn Chi Hàn an bài lịch trình của mình, sau đó liền đi ra ngoài bàn hạng mục.

Trên đường trở về, cô cùng trợ lý Quan Nghiên thuận đường đi uống ly cà phê. Uống xong,hai người vừa nói chuyện công tác vừa hướng bãi đỗ xe đi.

Sau đó liền thấy người đại diện của Thiệu Từ Tâm, Dung Nhã, cùng trợ lý Tiểu Toa.

Dung Nhã mặt không có kiên nhẫn, tựa như đang giáo huấn Tiểu Toa.

Hai người, một người nhìn chằm chằm đối phương, một người cúi đầu, ai cũng không có chú ý tới hai người Ôn Chi Hàn.

Dung Nhã mở miệng nói: "Thái độ công tác gần đây của cô thật sự có vấn đề, không muốn làm nữa có phải hay không?"

Cấp trên dạy bảo cấp dưới.

Ôn Chi Hàn vô tình nghe thấy, đang chuẩn bị cùng Quan Nghiên tiếp tục hướng vị trí đỗ xe đi, sau đó liền nghe thấy Tiểu Toa nói một câu: "Là không quá muốn làm, Thiệu gia không phải đều sắp phá sản rồi sao, vậy nàng khẳng định cũng không có biện pháp tiếp tục ...."

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng dừng lại bước chân.

Quan Nghiên cũng theo đó dừng lại.

Dung Nhã biết chuyện liên hôn hai nhà Ôn Thiệu, nhưng trước khi hai nhà còn chưa đưa ra tin tức, nàng cũng không dám để lộ ra.

Nàng chính là cảm thấy buồn cười: "Nguyên lai cô trong khoảng thời gian này tiêu cực bãi công chính là bởi vì chuyện này? Cô chính là ghét bỏ Thiệu gia, cái chỗ dựa này sắp không xong?"

"Đúng vậy." Tiểu Toa nghĩ đến tiền đồ chính mình, liền cũng có điểm tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Chị ta đều sắp xong rồi, tôi đây ở bên người chị ta nỗ lực công tác như vậy để làm gì, dù sao cuối cùng đều phải đi."

Dung Nhã cũng không thích thái độ công tác như vậy.

Hai tay nàng khoanh lại trước ngực, khí thế vô cùng mà nói: "Tôi không biết cái loại suy nghĩ này của cô là từ nơi nào tới, nhưng làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, cô nếu lựa chọn làm  trợ lý của em ấy, chẳng sợ chỉ còn một giờ cũng cần thiết phải làm tốt công tác của cô."

"Nếu không muốn làm, có thể trực tiếp từ chức, bỏ của chạy lấy người, hoặc là để công ty đem cô điều đi nơi khác, mà không phải ở chỗ này dây dưa dây cà, làm chậm trễ tiến độ toàn bộ đoàn đội, người khác dựa vào cái gì phải vì những suy nghĩ lung tung rối loạn đó của cô, mà thay cô giải quyết vấn đề cô gây ra khi làm chậm trễ họ?!"

Tiểu Toa bị nàng nghiêm khắc sợ tới mức ngẩn ra, tự tin đều có điểm yếu đi.

Nhưng Tiểu Toa vẫn là muốn chạy.

Tiểu Toa cảm thấy Thiệu gia nếu là xong rồi, Thiệu Từ Tâm khẳng định cũng chạy trốn vận mệnh sắp tiêu tùng.

Cũng không thể ngốc tại bên người một cái nghệ sĩ không có tiền đồ, nàng còn có tương lai rất tốt đây...... Chim khôn lựa cành mà đậu, phải đi, nàng cần thiết phải đi!

Quan Nghiên nhìn thoáng qua phương hướng các nàng, quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn: "Ôn tổng?"

Thiệu Từ Tâm không chỉ là đại tiểu thư Thiệu gia, mà còn là phu nhân tương của Ôn tổng bọn họ, bên người có thủ hạ không trung thực như vậy, nếu không xử lý thì thật sự không thể nào nói nổi.

Lại thấy biểu tình Ôn Chi Hàn cũng không thay đổi một chút, lập tức hướng phía trước đi.

"Đi thôi, cần phải trở về."


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.