Ôn Úc rơi vào vô tận hối hận trong chính căn phòng của mình.
Thiệu Từ Tâm cũng được trọng sinh.
Và nàng trở lại thế giới này với lòng căm hận cô ta.
Vì điều này, nàng đã chia tay với cô ta và chọn kết hôn với Ôn Chi Hàn thay vì cô ta.
Thiệu Từ Tâm, người yêu cô ta đến tận xương tủy, đã bị chính tay cô ta giết chết ở kiếp trước.
Ngoài cửa sổ ánh trăng trắng thảm đạm, giống như băng gai mùa đông, lạnh buốt.
Ôn Úc dựa vào tường, thống khổ nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Thiệu Từ Tâm hốc mắt đỏ bừng và ánh mắt tràn đầy thù hận lại hiện lên trong đầu cô ta.
Nàng hận cô ta nhiều hơn yêu cô ta, và cô ta đã không còn nhìn thấy một chút tình yêu nào của nàng dành cho mình nữa.
Trong quá khứ, cô ta luôn cố chấp và mù quáng bởi tình yêu hão huyền của người khác, nên cô ta phớt lờ những người xung quanh hết lòng vì mình.
Có được thì không biết trân trọng, mất đi mới thấy hối hận, mọi thứ bây giờ đều là quả báo của cô ta.
Thiệu Từ Tâm sẽ không để cô ta lại gần nàng nữa.
Thiệu Từ Tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì cô ta đã làm.
Tình yêu của Thiệu Từ Tâm sẽ không bao giờ thuộc về cô ta nữa...
Nghĩ đến đây, cô ta buồn bã cúi đầu ôm lấy mình.
Tim cô ta đau như thắt lại, lồng ngực như bị bóp nghẹt đến khó thở.
Lúc này cô ta mới nhận ra rằng sự trọng sinh của mình dường như là một sự trừng phạt như Thiệu Từ Tâm đã nói.
Nhưng cô ta không ngờ rằng sự trừng phạt của ông trời dành cho cô ta còn nhiều hơn thế.
Ngày hôm sau, thứ Sáu, vào giờ ăn tối.
"Chuyển công tác?!" Ôn Úc kinh ngạc nhìn Ôn Hành Vân, không thể tin được chính mình gì mình vừa nghe, "Tại sao lại chuyển công tác của con rời khỏi Quang Lam??"
Ôn Hành Vân dùng ánh mắt ra hiệu cô cô ta bình tĩnh.
Ông bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đây là rèn luyện con thôi."
"Các con rồi cũng phải trưởng thành và tự lập, đi xa và mở rộng tầm nhìn là một điều tốt."
"Mà bình thường không phải con thích ra ngoài chơi sao? Hiện tại vừa vặn, có thể đi thành phố khác vừa làm vừa chơi."
Ôn Hành Vân nhẹ giọng nói, nhưng vẫn là không cách nào xoa dịu sự kinh ngạc trong lòng Ôn Úc.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời xa Phụng thành và cha mẹ.
Quan trọng nhất, đây hoàn toàn không phải là ý tưởng của Ôn Hành Vân!
Cô ta nhắm mắt chính xác vào người đối diện.
Dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta, Ôn Chi Hàn bình tĩnh ăn cơm, ưu nhã uống canh.
Cô không sợ bị phát hiện đây là việc mình làm.
"Ôn Chi Hàn, chị muốn chuyển tôi đi đâu?" Ôn Úc ngữ khí không tốt hỏi.
Ôn Hành Vân thấy thế, nhíu mày nói: "Tiểu Úc, không thể nói chuyện với chị con như vậy."
Ôn Úc luôn nể mặt ba mẹ, đành phải kiềm chế địch ý với Ôn Chi Hàn
"Chị muốn chuyển tôi đi đâu?" Cô ta lại hỏi, giọng điệu không còn sắc bén như lần đầu.
Ôn Chi Hàn lau miệng: "Dương Thành."
Ôn Úc càng thêm kinh ngạc.
Dương Thành?!
Mẹ kiếp, nơi đó cách Phụng thành rất xa!
"Tôi không đi! Chị dựa vào đâu mà chuyển tôi đến đó!"
Ôn Chi Hàn đặt đồ trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô ta một cái, khí thế như ẩn như hiện.
"Dựa vào việc tôi là người làm chủ Quang Lam."
Ôn Úc bị cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, trong lòng kinh hãi, vô thức ngậm miệng lại.
Ôn Chi Hàn thu hồi ánh mắt, đứng dậy nói: "Ba mẹ, con ăn xong rồi, hai người từ từ ăn, con trở về phòng với Từ Tâm."
Bữa tối hôm nay Ôn Chi Hàn đề nghị Thiệu Từ Tâm nghỉ ngơi trong phòng.
Hôm qua bà Ôn của cô bị Ôn Úc làm cho ấm ức, trong lòng nhất định không muốn nhìn thấy Ôn Úc.
Đã như vậy, cũng không cần bắt nàng xuống lầu ăn cơm, lại làm cho nàng không vui thêm.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Nhượng Na đứng dậy và giúp cô lấy bát đĩa và chuẩn bị bữa ăn.
Ôn Hành Vân cũng hỏi cô có cần nấu cháo cho Thiệu Từ Tâm không.
Nếu con dâu không được khỏe, cha mẹ có nghĩa vụ phải chăm sóc nàng thật tốt.
Ôn Chi Hàn bưng khay thức ăn và canh, mỉm cười đáp: "Không cần đâu ba, Từ Tâm thích nhất đồ ăn do ba làm, bao nhiêu đây là đủ rồi."
"Hai người ăn đi, con đi lên trước."
"Đi đi cục cưng."
"Không đủ thì xuống dưới lấy thêm nha, nếu vẫn không ổn thì lái xe đến bệnh viện kiểm tra."
"Được, yên tâm đi, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Với tư cách là vợ cũ của Thiệu Từ Tâm, Ôn Úc không thể làm gì vào lúc này, cô ta chỉ có thể ngồi đó và ghen tị nhìn Ôn Chi Hàn lên lầu.
Cô ta quay đầu lại và tiếp tục phản đối Ôn Hành Vân về việc chuyển công tác.
...
Thiệu Từ Tâm đang nằm trên giường ôm một chiếc gối trong tay.
Máy tính xách tay của Ôn Chi Hàn được đặt ở cuối giường, trên màn hình đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập.
Có Ôn Chi Hàn che chở, nàng yên tâm nằm trong phòng.
Thật tốt khi không nhìn thấy Ôn Úc.
Không nhìn thấy cô ta thì lòng sẽ không phiền.
Nàng mới mắng cô ta một trận vào ngày hôm qua, nhưng nàng vẫn còn khó chịu.
Và một tiếng "cạch", cánh cửa mở ra.
Ôn Chi Hàn bưng đồ ăn đi vào.
Thiệu Từ Tâm vội vàng đứng dậy khỏi chăn ấm và hỗ trợ.
"Vất vả," Thiệu Từ Tâm bưng khay thức ăn, nở một nụ cười xán lạn, "Để Ôn tổng của chúng ta đích thân mang cơm lên cho em, thật là ngại quá."
"Không có gì phải ngại, chúng ta là bạn bè mà, hơn nữa em vẫn là bà Ôn của chị."
Ôn Chi Hàn giúp nàng vén tóc ra sau tai, mặt mày dịu dàng.
"Xin lỗi nhé để em chờ lâu rồi, đói rồi đúng không?"
Thiệu Từ Tâm đặt đồ lên chiếc bàn mây nhỏ cạnh cửa sổ.
Nàng cảm thấy câu nói của Ôn Chi Hàn sẽ hay hơn nếu không có hai từ "Bạn bè".
"Không lâu, vừa đúng lúc."
Thiệu Từ Tâm buộc tóc, ngồi xuống ghế và bắt đầu ăn.
Ôn Chi Hàn liếc nhìn màn hình máy tính, giúp nàng đặt cạnh bàn để nàng vừa xem kịch vừa ăn tối.
Thiệu Từ Tâm cười với cô, sau đó ấn tạm dừng, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên giường.
Ôn Chi Hàn làm theo lời nàng, mặt đối mặt nhìn nàng.
Thiệu Từ Tâm tò mò nói: "Vừa rồi hình như em nghe thấy giọng của Ôn Úc, làm sao vậy? Chị ta quát chị à?"
Ôn Chi Hàn cười cười: "Bây giờ nó làm sao dám quát chị?"
Thiệu Từ Tâm gật đầu: "Cũng đúng, vậy có chuyện gì vậy?"
Ôn Chi Hàn: "Ba nói với nó về việc chuyển công tác."
Thiệu Từ Tâm hiểu rõ, đột nhiên hối hận mình không đi xuống ăn cơm, nghĩ lại cũng biết biểu tình của Ôn Úc nhất định rất xuất sắc.
"Chị ta không muốn đi hả?"
"Ừm, chắc là giờ đang tiến hành một cuộc biểu tình không có hiệu quả."
"Mọi chuyện đã được sắp xếp xong, thứ hai sẽ khởi hành, nó không muốn đi Dương Thành thì cũng phải đi."
Ôn Chi Hàn nhàn nhạt nói, trong mắt không có một tia cảm xúc.
Thiệu Từ Tâm kinh ngạc nói: "Thứ hai? Nhanh như vậy?"
Hiệu suất này cũng quá đỉnh!
Ôn Chi Hàn thấy thế, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Em cảm thấy quá nhanh sao?"
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.
Nàng đột nhiên cảm thấy câu này không phải hỏi thời gian có nhanh hay không, mà là đang hỏi nàng cảm thấy cô làm như vậy có thích hợp hay không.
—— Có phải là quá nhẫn tâm và tàn nhẫn khi đuổi em gái mình đã ở bên mình nhiều năm đến một thành phố khác, phong tỏa kinh tế, buộc cô ta phải tự lập, không chút nương tay?
Thiệu Từ Tâm lập tức nói rõ lập trường của mình: "Làm gì có chứ, chẳng qua là em cảm thấy hiệu suất làm việc của chị quá tuyệt!"
"Về phần Ôn Úc, mặc kệ xử lý như thế nào, em cảm thấy cũng không có gì quá đáng, chị ta chỉ thiếu người chỉnh đốn, mà Ôn tổng của chúng ta là đang thay trời hành đạo!
"Mà lại nói thật, em là người có thù tất báo, nhưng em không tìm được cơ hội, nếu không em nhất định sẽ không ngừng cho chị ta thêm ngột ngạt!"
Ôn Chi Hàn đôi mắt đẹp khẽ cong lên, rất hài lòng với đáp án này.
Miễn là Thiệu Từ Tâm không cảm thấy cô không từ thủ đoạn là được rồi.
Mặc dù cô không biết liệu mình có được tình yêu của Thiệu Từ Tâm hay không, nhưng tốt hơn hết vẫn nên để lại một chút ấn tượng tốt cho nàng.
Thiệu Từ Tâm ăn một miếng thịt, nói: "Phong cảnh ở Dương Thành cũng đẹp lắm, chỉ là cách Phụng thành quá xa, ngồi máy bay mất nhiều thời gian, qua lại một chuyến cũng rất mệt."
Nàng giơ ngón tay cái với Ôn Chi Hàn: "Ngài làm rất tốt."
Ôn Chi Hàn cười cười, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa, liền đứng dậy đưa tay sờ Thiệu Từ Tâm: "Được rồi, em ăn ngoan nha, nếu như không đủ thì chị đi xuống lấy thêm cho em."
"Chị đi một lát."
"Đủ rồi đủ rồi ạ."
Thấy Ôn Chi Hàn chuẩn bị rời đi, Thiệu Từ Tâm vội vàng đặt bát đũa xuống, nắm lấy ngón tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.
"Tối nay chương trình của chúng ta sẽ chiếu tập thứ hai, chị có muốn xem với em không?"
Ôn Chi Hàn cụp mắt xuống, thấy cơm dính vào môi nàng, liền giơ tay giúp nàng lấy ra.
Thiệu Từ Tâm vô thức liếm môi, tròng mắt đảo quanh, sợ rằng hình tượng xinh đẹp của mình sẽ bị hủy hoại trước mặt Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn trên cao nhìn xuống, bất giác cong môi.
Một người dễ thương, làm gì cũng đều dễ thương.
"Xem chứ," cô nói, "Lát nữa chị quay lại xem với em."
...
Ban công.
Ôn Úc đứng trước mặt Ôn Chi Hàn với vẻ mặt không vui.
Tại sao phải chuyển khỏi Phụng thành, tại sao phải đưa tới Dương Thành xa như vậy!
Ôn Chi Hàn đang lạm dụng chức quyền của mình, lấy việc công trả thù riêng!
Nhưng cả Ôn Hành Vân và Nhượng Na vẫn đứng về phía Ôn Chi Hàn, ủng hộ cô ta phát triển ở Dương Thành và mở rộng tầm nhìn.
Bởi vì Ôn Chi Hàn đưa ra lý do thật sự rất tốt, từng câu từng chữ đều là vì tốt cho em gái, vì em gái suy nghĩ, như thể trên đời sẽ không tìm được người chị nào tốt như vậy!
"Ôn Chi Hàn, tại sao chị lại làm như vậy!"
Ôn Chi Hàn không để ý tới sự tức giận của cô ta, vẻ mặt vẫn ôn hoà dịu dàng.
"Không phải cô rất rõ đáp án là gì à? Sao còn hỏi tôi?"
"Chị! Chị đây là mượn việc công trả thù riêng!"
"Ừ, tôi mượn việc công trả thù riêng đấy."
"......"
"Vậy, cô có thể làm gì?"
Nhìn nụ cười trên mặt Ôn Chi Hàn, cơn tức giận của Ôn Úc giống như đánh vào bông, vô ích.
Bây giờ cô ta là một bại tướng trước mặt Ôn Chi Hàn.
Nếu là trước đây, cô ta vẫn còn tình yêu của Thiệu Từ Tâm, nhưng bây giờ ngay cả Thiệu Từ Tâm cũng hối hận vì người nàng yêu không phải là Ôn Chi Hàn.
Phận làm con không bằng Ôn Chi Hàn, làm vợ cũng không bằng Ôn Chi Hàn...
Khi suy nghĩ của cô ta chuyển sang mức độ này, một sự chán nản không thể che giấu đột nhiên xuất hiện trên nét mặt của cô ta.
Giờ phút này, cô ta đứng trước mặt Ôn Chi Hàn, không hiểu sao cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Ôn Chi Hàn nhìn cô ta hùng hổ tiến đến, sau đó lại tự héo úa, giống như khi còn bé, cuối cùng ý thức được người chị này không dễ chọc.
Và chị gái cuối cùng đã không chịu đựng cô ta nữa.
"Ôn Úc, chuyển công tác của cô khỏi Phụng thành là quyết định của tôi, không ai có thể thay đổi. Nhưng đi đến tình trạng của ngày hôm nay là do cô đáng tội."
"Sau khi rời khỏi Phụng thành, hy vọng cô có thể suy nghĩ lại hành vi của mình, nghĩ xem tại sao cô lại làm người khác phiền chán như vậy, và nên nghĩ cách học làm 'người' đi."
"Sau này đừng gây thêm phiền phức cho gia đình, tôi không rảnh giúp cô thu dọn mớ hỗn độn, ba mẹ cũng vậy."
"Cuối cùng, cô phải nhớ kỹ một chuyện."
Ôn Chi Hàn lại gần cô một bước, mi mắt hiện lên một tia hàn ý, ngữ khí đột nhiên lạnh lùng.
"Bây giờ tôi có thể chịu được cô đứng ở trước mặt tôi, cô hẳn là nên biết ơn tôi."
"Ở Dương Thành thành thật làm người, đừng nghĩ nhờ bạn bè giúp đỡ, cũng đừng vọng tưởng giở trò, tôi sẽ luôn để mắt tới cô."
Nhìn vào đôi mắt xanh lam của cô, Ôn Úc cả kinh, phảng phất đứng ở trước mắt cô ta là một con cự mãng màu trắng lạnh lùng, con ngươi màu lục xà giống như nguyền rủa, hung ác ăn mòn mỗi một tấc thân thể của cô ta.
Cô ta không có nơi nào để trốn.
Không có chỗ cho sự thương lượng trong vấn đề này.
Cô ta sẽ không bao giờ đấu lại Ôn Chi Hàn, mãi mãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]