Chương trước
Chương sau
Thiệu Từ Tâm gửi tin nhắn cho Ôn Chi Hàn, nói cho cô mình đang ở đâu.

Đặt điện thoại xuống, chống cằm, nàng trầm ngâm nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính xe, trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Ôn Úc và Điền Gia Hà cãi nhau.

Mặc dù trong trí nhớ của nàng, hai người chưa từng xảy ra xung đột, nhưng Ôn Úc chưa từng tỏ ra chán ghét Điền Gia Hà, chứ đừng nói là hung ác hất tay nàng ta ra.

Ngay cả khi Điền Gia Hà làm trời làm đất, nàng ta vẫn là bảo bối đầu quả tim của Ôn Úc.

Hôm nay nhìn thấy cảnh này, nàng không khỏi cảm thấy lạ, rất kỳ lạ.

Rõ ràng kiếp trước, hai người nắm chặt tay nhau đứng trước mặt nàng, cảnh bọn họ chân thành nói ra hai người là chân ái vẫn còn in đậm trong trí nhớ của nàng, sao bây giờ lại thay đổi?

Nàng nhớ lại ngày đó nàng chuốc say Ôn Úc.

Lúc đó Ôn Úc đã nói gì?

À, cô ta nói rằng Điền Gia Hà không tốt, cô ta không hài lòng khi ở bên Điền Gia Hà.

Đó là loại không tốt gì, và tại sao lại không hài lòng?

Nàng đột nhiên tò mò, nhưng không phải đặc biệt tò mò.

Hỏi Ôn Úc không được, hỏi người khác cũng không ra đáp án, nàng còn tò mò làm gì?

Dù sao nàng cũng đoán được Ôn Úc tên cặn bã này sống không tốt, như vậy là đủ rồi.

Chiếc xe chạy về phía Quang Lam, không để ý đến khung cảnh phía sau.

Điền Gia Hà nắm chặt tay của Ôn Úc, nhìn cô ta chăm chú, đôi mắt đầy khó hiểu.

Nàng ta không thể nhìn thấu người yêu trước mặt mình.

Nàng ta biết rằng mình đã sai khi đề nghị chia tay, nhưng Ôn Úc cũng đã cặp kè với Thiệu Từ Tâm cùng lúc với mình trong cơn tức giận cũng sai mà.

Về vấn đề này, họ đều không tốt, nhưng Ôn Úc bắt cá hai tay thì càng quá đáng hơn.

Hơn nữa nàng ta đã bày tỏ tha thứ, nguyện ý làm lại từ đầu, Ôn Úc vì sao nói không yêu sẽ không yêu?

Chẳng lẽ... Chị ấy vẫn còn giận mình vì đã chia tay?

Nàng ta bất đắc dĩ và đáng thương giải thích: "Ôn Úc, không phải em không thích chị..... Em chỉ là nhất thời tức —"

"Buông tay." Ôn Úc không chút lưu tình đánh gãy nàng ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng ta, giống như là ra lệnh, một chút tình cảm cũng không có.

"Em không buông."

Điền Gia Hà cắn chặt môi, ánh mắt theo sát cô ta, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương.

"Chị vẫn còn giận em à?"

Nàng ta lập tức đỏ mắt: "Chia tay là lỗi của em, nhưng chẳng phải chị cũng cặp kè với Thiệu Từ Tâm sao?"

Ôn Úc nhíu mày, theo bản năng gạt bỏ Thiệu Từ Tâm: "Đừng nhắc đến Từ Tâm."

Điền Gia Hà đột nhiên thấy không vui: "Từ Tâm? Đó là chị dâu của chị, chị gọi thân thiết như vậy làm gì!"

Ôn Úc sững sờ.

Câu nói này thấm sâu vào lòng cô ta, khiến cô ta vừa đau lòng vừa tức giận.

Chị dâu, chị dâu, người khắp thế giới đang nhắc nhở cô ta rằng Thiệu Từ Tâm đã trở thành chị dâu của cô ta!

Cô ta chỉ là về chậm một bước, sao lại dẫn đến kết cục này!

Cô ta tức giận rút tay về, tức giận trừng mắt: “Đủ rồi!"

"Điền Gia Hà, tôi không còn tình cảm với cô nữa, chúng ta kết thúc, hoàn toàn kết thúc!"

"Sau này cô đừng quấy rầy tôi nữa!"

Thốt lên những lời đoạn tuyệt tàn nhẫn, cô ta quay người bỏ đi không ngoảnh lại, không hề tỏ ra thương tiếc Điền Gia Hà như trước.

Cô ta không còn lý do và sức lực để yêu Điền Gia Hà.

Có gì ở Điền Gia Hà xứng đáng với tình yêu của tôi?

Yêu cô ta như cách cô ta yêu bản thân mình hơn tôi sao?

Hay thích cách cô ta thỉnh thoảng cãi nhau với tôi về những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống?

Loại tình yêu này, loại hôn nhân này một chút cũng không đáng hoài niệm, sẽ chỉ khiến người ta mệt mỏi.

Họ vốn dĩ không thích hợp, không cần lãng phí thời gian của nhau.

Cô ta đã nói rõ ràng với Điền Gia Hà, hy vọng nàng ta thức thời một chút, mỗi người sống khỏe, đừng đến dây dưa cô ta.

Điền Gia Hà đứng ngơ ngác tại chỗ.

Nàng ta không thể tin những gì mình vừa nghe.

Ôn Úc nói không thích mình?

Sao có thể chứ? Sao Ôn Úc lại không thích mình?

Bọn họ cãi nhau nhiều lần như vậy, không phải lần nào cũng càng cãi nhau thì tình càng sâu sao?

Không, Ôn Úc nhất định là lời nói trong cơn tức giận, Ôn Úc vẫn thích mình.

Từ nhỏ đến lớn, người mình thích không ai không thích mình.

Ôn Úc cũng vậy.

Điền Gia Hà nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Úc, sự cố chấp trong đôi mắt nàng ta biến thành một đoàn lửa không thể dập tắt.

...



"Tạm biệt chú Minh."

Thiệu Từ Tâm vẫy tay chào tạm biệt chú Minh, xoay người nắm tay Ôn Chi Hàn, nở nụ cười xán lạn.

"Lần này em đến đây không có quấy rầy đến Ôn tổng chứ?"

Ôn Chi Hàn mặt mày ôn nhu, năm ngón tay luồn qua kẽ tay nàng, đan vào nhau.

"Không có, lát nữa chị tan làm rồi, rất đúng lúc."

Thiệu Từ Tâm cong lên đôi mắt hoa đào, lúm đồng tiền như hoa.

Có cô ở đây, nàng không đeo khẩu trang và đội mũ.

Dưới sự theo dõi của nhân viên, hai người bình tĩnh bước vào thang máy.

Mọi người không dám làm phiền vợ vợ sếp, đồng thời có ý thức đổi thang máy.

Chỉ có hai người họ trong thang máy.

Như này là vừa lúc.

Thiệu Từ Tâm dặm lại son môi, vừa son vừa nói: "Lúc nãy em nhìn thấy Ôn Úc và bạn gái cũ của chị ta."

Nàng ngập ngừng và sửa lại: "Có lẽ em mới là bạn gái cũ nhỉ? Không biết hai người họ làm hoà chưa."

"Không quan trọng," Ôn Chi Hàn bình tĩnh tiếp tục đề tài, "Em nhìn thấy rồi sau đó thì sao?"

Thiệu Từ Tâm dừng động tác, vẻ mặt kỳ quái, quay đầu lại: "Hai người họ thế mà đang cãi nhau á."

Ôn Chi Hàn nhướng mày.

Thiệu Từ Tâm giải thích: "À, có thể chị không biết, cả trái tim và đôi mắt của Ôn Úc đều hướng về cô bạn gái đó, luôn coi cô ta như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, không bao giờ buông tay cho dù bọn họ cãi nhau không biết bao nhiêu lần, và chị ta nghĩ rằng hai người họ là chân ái cảm động trời đất, nên em nghĩ việc họ cãi nhau là điều rất kỳ lạ."

Ôn Chi Hàn khẽ "Ừm" một tiếng, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Cô thực sự không hứng thú với chuyện của Ôn Úc.

Nhưng dù gì Ôn Úc cũng là bạn gái cũ của Thiệu Từ Tâm, người mà Thiệu Từ Tâm đã thích rất lâu.

Khi mối quan hệ của hai người không tiến triển, cô đột nhiên nghe nàng nói về người yêu cũ của mình, không thể tránh khỏi một chút chua xót trong lòng cô.

Sẽ thật tuyệt nếu nàng có thể chia sẻ một chút tình yêu mà nàng đã từng dành cho Ôn Úc cho cô....

Thấy cô không muốn nghe về Ôn Úc, Thiệu Từ Tâm quyết định ngừng nói về nó.

"Đinh."

Thang máy đã đến.

Bầu không khí im lặng đến khó hiểu.

Thấy vậy, Thiệu Từ Tâm đặt son môi vào túi xách, đưa tay lên và ấn vào tai, giả vờ rằng có một chiếc tai nghe Bluetooth ở đó, sau đó nắm lấy cổ áo và nói một cách nghiêm túc: "Nhận được."

Sau đó, rất nghiêm trọng đứng trước mặt Ôn Chi Hàn: "Ôn tổng, có thể đi rồi."

Ôn Chi Hàn khó hiểu: "Em đang làm gì vậy?"

Thiệu Từ Tâm: "Làm vệ sĩ cho chị."

Ôn Chi Hàn: "?"

Thiệu Từ Tâm nghiêm túc bảo vệ cô, nghiêm túc nhìn trái nhìn phải: "Ôn tổng yên tâm, tuy là ngày đầu tiên đi làm nhưng em nhất định sẽ bảo vệ chị, sẽ không bao giờ bỏ rơi chị một mình chạy trốn nếu có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra."

Ôn Chi Hàn thấy nàng cau mày nghiêm túc như vậy lập tức cảm thấy buồn cười, không khỏi cười thành tiếng.

Một tiếng cười nhẹ lập tức phá tan sự im lặng.

Cô hào phóng nắm tay Thiệu Từ Tâm, kìm nén cơn nghiện diễn kịch của nàng và theo nàng ra khỏi thang máy.

Thấy mình làm người ta vui vẻ, Thiệu Từ Tâm bình thường trở lại, mím môi, dừng lại hỏi: "Ôn Chi Hàn, son môi của em thế nào?"

Ôn Chi Hàn bình luận: "Rất đẹp."

Thiệu Từ Tâm vui vẻ: "Đi thôi."

Mọi hành động của họ đều bị hai nhân viên đang tới nhìn thấy.

Khi họ đi xa, hai nhân viên mới dám nhỏ giọng thảo luận.

"Tô son môi? Không nhịn được mà hôn nhau trong thang máy sao? Wow, này cũng quá bốc lửa!"

"Này có là gì đâu, họ đã hôn nhau bao nhiêu lần trong chương trình, thao tác thường ngày thôi."

"Aizz, hâm mộ vl, khi nào thì đến lượt tôi có một tình yêu ngọt ngào..."

“Ha ha, hôm khác đi bái Bồ Tát, xem có thể đổi vận không.”

"Cũng được......"

...

Thiệu Từ Tâm ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.

Nàng đang xem qua các gợi ý về đồ ăn của Phụng thành để quyết định tối nay nên ăn gì, dù sao thì nàng cũng không biết, và Ôn Chi Hàn thì nghe theo nàng.

Trong khi lướt điện thoại, nàng không quên lặng lẽ chú ý đến Ôn Chi Hàn tại nơi làm việc.

Ăn uống là phụ, quan sát xem Ôn Chi Hàn có dịu dàng với mọi người hay không mới là chính.

Rất may, Ôn Chi Hàn không ngại nàng nhìn cô làm việc trong văn phòng.

Kết quả, quan sát nửa ngày cũng không có phát hiện gì.

Ôn Chi Hàn đối xử với nhân viên bằng thái độ dịu dàng, nhưng là một loại dịu dàng không có vẻ xa lạ cũng không quá gần gũi, nhiều nhất sẽ không làm người ta sợ khi cô liếc mắt nhìn một cái.

Nàng nghĩ gọi nó là "ngụy trang" thì đúng hơn, mục đích là để đối phương không bao giờ đoán được cô đang nghĩ gì, hoàn hảo đến mức không ai có thể tìm ra khuyết điểm — Thiệu Hành cũng sẽ làm như vậy khi ông ấy đang làm việc.

Không tìm thấy gì ở nơi làm việc, Thiệu Từ Tâm lặng lẽ thở dài, và chỉ đơn giản là nhìn vào ngoại hình và trang phục của Ôn Chi Hàn.



Tay áo sơ mi trắng có thiết kế sang trọng hơi xắn lên, cánh tay trắng nõn thon thả, đường cong uyển chuyển.

Một đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng, đôi mắt khẽ rũ xuống, hàng mi cong vút như cánh bướm.

Một cây bút đen được giữ giữa những ngón tay dài, làm nổi bật nước da trắng như ngọc.

Thiệu Từ Tâm không nhịn được nhìn theo năm ngón tay của cô.

Cô sinh ra đã là một người hoàn mỹ, từ đầu đến chân không chút tì vết, đặc biệt là đôi tay, đẹp như được ông trời tạc rất tỉ mỉ, khiến người ta chỉ ước giờ phút này được trở thành cây bút trong tay cô, được cô nắm chặt.

Thiệu Từ Tâm nhìn thấy bàn tay kia chậm rãi đặt bút xuống, lòng bàn tay đặt trên bàn, động tác giơ lên ​​nhẹ nhàng lướt qua những trang giấy trải rộng, mảnh khảnh, mềm mại mà xinh đẹp.

Sau đó, Ôn Chi Hàn đi đến trước mặt nàng, cúi người, đỡ chiếc ghế sô pha sau lưng nàng, nghiêng mặt về phía nàng.

"Trên mặt chị dính gì sao? Vậy Từ Tâm lau giúp chị đi."

Thiệu Từ Tâm đã nhìn cô một lúc lâu mà không nói lời nào, và thật khó để cô phớt lờ nàng.

Sau khi nàng xem một lúc lâu, cô không thể không tự hỏi trên mặt mình có thực sự có thứ gì đó không.

Nếu vậy, thì hãy nhân cơ hội này để đến gần nàng.

Thiệu Từ Tâm hoàn hồn, nhìn mỹ nữ đang kề bên, nhẹ giọng nói: "Trên mặt chị không có gì hết."

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn nàng.

Thiệu Từ Tâm thành thật nói: "Em chỉ đang nhìn chị gái xinh đẹp và tay của chị ấy thôi."

Ôn Chi Hàn rũ mắt nhìn tay mình.

Thiệu Từ Tâm giơ ngón tay cái lên, không tiếc lời khen ngợi: "Thật sự rất đẹp, ngắm cả ngày cũng không chán."

Ôn Chi Hàn nghe vậy hơi sửng sốt, không khỏi cười khẽ một tiếng, giơ tay xoa đầu nàng.

Hình tượng "Miễn đẹp là thích" này thực sự được duy trì rất tốt.

Thiệu Từ Tâm bị sự dịu dàng của cô mê hoặc, quay người lại thấy cô định đi về, đầu óc nàng giật giật, đột nhiên vươn tay nắm lấy ngón tay cô, buột miệng nói: “Ôn Chi Hàn, chị có chuyện muốn hỏi chị. "

Nàng muốn hỏi thẳng xem cô có dịu dàng với mọi người như vậy không, cô có đối tốt với mọi người như đối với nàng không.

Thật ra nàng cũng không biết mình lấy dũng khí hỏi từ đâu, nhưng mũi tên đã bắn ra cũng không thể quay đầu lại, đã vươn tay ra, muốn rút lại cũng đã muộn.

Không sao, ngay cả khi hỏi từ tư cách của một người bạn, điều đó không sao đâu.

Nàng tự an ủi mình thế này.

Ôn Chi Hàn nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Em hỏi đi."

Thấy vậy, Thiệu Từ Tâm cũng đánh bạo hỏi: "Chị...... đối xử với người khác cũng tốt như vậy sao?"

Ôn Chi Hàn không ý của nàng: "Cái gì?"

Thiệu Từ Tâm cố gắng giảo biện: "Tính cách của chị thật tốt quá, dịu dàng ôn hòa, đối đãi với mọi người đều như vậy, cho nên em rất tò mò, có phải chị đối với mọi người đều tốt như vậy..."

"Không có ý gì khác?"

"Không có ý gì khác."

"......"

Đáng tiếc, cô còn tưởng rằng trong lòng nàng có tâm tư khác.

Thiệu Từ Tâm đang đợi cô trả lời, chợt thấy cô mỉm cười với mình, sau đó đứng dậy đi về phía ghế cạnh bàn làm việc.

Lúc này, một câu nói rơi vào tai: "Không phải ai cũng đáng giá để chị đối xử tốt đâu."

Đôi mắt Thiệu Từ Tâm hơi sáng lên.

— Chị ấy nói mình đáng giá đó!

......

Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn hẹn nhau ngày thứ năm sẽ về Ôn gia ở mấy ngày.

Vì Ôn Chi Hàn có chuyện muốn bàn với ba mẹ nên đã về trước một ngày.

Sau chuyến đi này, cô mới biết rằng Ôn Úc đã đổi phòng.

Từ lầu hai chuyển đến lầu một và cũng đã sắp xếp lại gian phòng.

Dì Đông, quản gia, nói với cô rằng Ôn Úc đã ở nhà với ba mẹ trong thời gian này, và việc thay đổi phòng cũng là việc trong khoảng thời gian này.

Cô nhìn thoáng qua phòng Ôn Úc, buộc lại mái tóc dài của mình, tùy ý hỏi: "Đang yên đang lành nó đổi phòng làm gì?"

Đừng nói là lại nghĩ gì thì muốn đó nữa chứ.

Dì Đông suy nghĩ rồi nói: "Hình như là bởi vì cầu thang."

Ôn Chi Hàn ngước mắt lên, đôi mắt xanh lam phản chiếu ra dáng vẻ của dì Đông.

Dì Đông nghĩ tới gì đó, lộ ra vẻ chợt hiểu ra: "Đúng vậy, đúng là vì cầu thang. Nhị tiểu thư nói không muốn đi cầu thang bộ, cảm thấy lên xuống rất phiền phức, cho nên dứt khoát chuyển đến lầu một."

Mái tóc dài được buộc gọn, Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn về phía cầu thang trong nhà, bình tĩnh tháo đồng hồ đeo tay.

Cầu thang màu trắng có các bậc rõ ràng, bậc này đi lên bậc kia, nối tầng một và tầng hai.

Cô trầm ngâm nhìn một hồi, sắc mặt không chút thay đổi quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Phải không."

Đặt chiếc đồng hồ vào lòng bàn tay, nụ cười dịu dàng lại xuất hiện trên khuôn mặt cô.

"Dì Đông, hôm nay con không ăn cơm ở nhà, dì không cần nấu cơm cho con, con đi nói chuyện với ba mẹ trước."

"Được, Ôn đổng đang ở sân sau."

"Vâng, con biết rồi."

Cô quay người và đi về phía sân sau, chuẩn bị uống trà đàm đạo với ba mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.