Thiệu Từ Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tên của nàng lại khiến nàng trở nên xấu hổ như vậy. 
Người sống lâu rồi quả nhiên hiểu lầm gì cũng có thể thấy. 
Ôn Chi Hàn cũng thật sự không ngờ rằng Thiệu Từ Tâm có thể hiểu lầm như thế, thật là vừa đáng yêu vừa buồn cười. 
Nhưng những gì phải nói thì cô vẫn phải nói. 
Thiệu Từ Tâm chạy quá nhanh trong khi giẫm lên một đôi giày cao gót, cô sợ rằng mắt cá chân của nàng sẽ bị thương và sợ nàng đau. 
Mặc dù bạch nguyệt quang lao về phía cô là một cảnh giấc mơ cô hằng mong mỏi, nhưng nếu bạch nguyệt quang mang giày cao gót chạy đến, thì bạch nguyệt quang vẫn nên thành thật đi bộ tới đi. 
"Khi đến đây chân của em không bị va vào đâu chứ?" Ôn Chi Hàn nhẹ giọng quan tâm. 
Thiệu Từ Tâm đã khôi phục lại từ trong xấu hổ, đáp: "Không có, bị thương thì làm sao có thể chạy nhanh như vậy chứ." 
Ôn Chi Hàn dịu dàng cười, nắm chặt tay nàng: "Chị sợ em cậy mạnh không nói." 
Thiệu Từ Tâm không nhịn được nhìn vào mắt cô. 
Suy nghĩ của nàng đột nhiên bị câu nói này kéo về kiếp trước. 
Khi đó, cuộc hôn nhân của nàng và Ôn Úc không hạnh phúc, tất cả đều là do nàng ảo tưởng và sự mù quáng của nàng chống đỡ. 
Nhưng nàng chưa bao giờ để Thiệu Hành và Lục Lan biết nàng không vui, nàng sợ họ lo lắng, cha nàng, người đã dựa vào Ôn gia để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nghi-toi-di/2833995/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.