Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82
Chương sau
Từ lúc Ôn Thiếu Phàm đưa cô về biệt thự, cô chỉ ngồi im trên ghế sopha ở phòng khách, lòng lo lắng ngại ngùng khi ở nhà anh vì vẫn chưa quen nên chỉ biết ngồi im đến nỗi bất động, tự dưng bây giờ phải ở đây suốt đời với cô mọi chuyện còn quá bất ngờ, cô chưa chuẩn bị gì thì khi không anh đã tự ý quyết định, Nhược Nhược hồi hộp, tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài cô biết làm gì trong biệt thự rộng lớn này đây? Đã vậy bây giờ mọi hành động đều lọt vào con mắt sắc bén của anh, anh hiểu ý nên cũng chẳng nói gì đến cô, cứ để cô ngồi đó rồi từ từ sẽ quen _Thưa Ôn phu nhân, có người tìm ngoài cổng Tiểu Mi nhẹ giọng, miệng cười niềm nở nói với cô _Cái gì mà Ôn...phu nhân? Đừng gọi tôi như thế, cứ gọi tôi là Tiểu Nhược được rồi hì hì... Nhược Nhược xua tay, hai mắt trợn lên kinh khủng, nghe Tiểu Mi gọi mà ngượng đỏ mặt, cô đang trong trạng thái tinh thần bất ổn đã vậy còn bị áp đảo nữa, đầu óc không thông cứ choáng lên _Thưa Ôn phu nhân, gọi thế không được cô mau ra cổng đi, có người đang đợi Tiểu Mi nhắc khéo, cô chỉ còn biết cắn răng lắc đầu ở nhà anh còn nhiều thứ cô chưa biết quá, cô đứng dậy nhưng ngồi lâu quá hai chân đã tê cứng, nên khi đứng lên bị trượt chân _A... _Có sao không? Nghe giọng nói quen thuộc, cùng cánh tay đang ôm eo cô từ phía sau, cô biết chỉ có thể là anh cô im lặng gạt tay anh ra, Tiểu Mi cười làm cô ngượng hơn còn anh sắp hết kiên nhẫn về cái tính ngốc nghếch của cô rồi, đây là nơi thuộc về cô còn sợ cái gì nữa _Nhẫn đâu? Sao tay em bị thương? Anh kéo tay cô không thấy cô đeo nhẫn anh điên tiết lên, chỉ mới đây mà cô dám cả gan không đeo nó, anh cau mày khoé môi cong lên chuẩn bị mắng cô một trận _Ơ...tôi...tôi.... Nhược Nhược lắp bắp chưa kịp trả lời thì anh liền quát lên, nóng nảy và bá đạo _Tôi...? Sao đây? Anh gằn giọng, nâng cằm cô lên hỏi, cô quên đã là vợ anh thì không được xưng tôi với anh nữa, Tiểu Mi vẫn đứng đó cô hoảng quá chưa biết tính sao thầm rủa trong miệng, cái tên này mãi vẫn không bỏ được cái tính khí khó chịu _Ơ...em...là em bị kẹt tay...Ôn chủ tịch mau bỏ em ra Nghe cô chuyển giọng, anh hài lòng buông cằm cô ra, thế mà mới nghe êm tai được một tí là cô lại gọi Ôn chủ tịch, anh nghiến răng, từ từ sẽ cho cô biết, bây giờ không nên làm cô sợ cô thoát khỏi anh liền chạy ra cổng ́_Ôn thần giám sát mình...hừ...ủa mà ai tìm mình? Cô đi ra cổng, cô nhìn quanh vẫn chẳng thấy ai _Tiểu Nhược Uyển Uyển xuất hiện đập vào vai cô một cái _Nói nhanh đi, cô mà làm hỏng đêm tân hôn của tôi thì đừng trách Nhược Nhược chưa kịp phản ứng thì Ôn Thiên Phong ngồi trên chiếc xe hạng sang màu trắng bên đường nói vọng lại, Thiên Phong vẫn chẳng thay đổi thái độ với cô _Gọi một tiếng chị dâu thì anh chết hả? xì... Tiểu Uyển khó chịu nhìn ông xã thân yêu, sau đó cô lấy trong túi xách ra một cái hộp _Tiểu Uyển, có gì cô nói mau đi, đãi tiệc cay ngày chắc Thiên Phong mệt rồi, hai người cũng cần nghĩ ngơi chứ Nhược Nhược nói khéo, cô mong Tiểu Uyển về sớm nếu không Thiên Phong sẽ cau có đầy lỗ tai cô, nhưng thật ra trong lòng cô mong Tiểu Uyển đừng về, cô không có muốn cái gì đó gọi là đêm tân hôn đâu, cô sẽ ngượng chết mất, cơ bản Phong Uyển yêu nhau đã lâu nên mọi thứ đều rất thoáng còn cô với anh còn nhiều khúc mắt chưa giải quyết lắm _Nè nhìn xem đẹp chưa? Thiên Phong mua cho tôi một cái, tối nay tôi nhất định mặt nó Tiểu Uyển lấy trong hộp ra một cái đầm rất đẹp khoe với cô, mắt Tiểu Uyển sáng lên nhìn cái đầm thích thú _ờ...ừ..đẹp...nhưng sao không vào nhà mà đứng đây? _Không cho Phàm soái biết được Tiểu Uyển nhất quyết không vào trong, Nhược Nhược khóc thầm trong lòng nhìn cái đầm trên tay Uyển, cô miễn cưỡng khen ngợi chứ thật ra cô nhìn mà muốn ngất đi đó là cái đầm ngủ màu trắng gần như trong suốt, mỏng tang, nhìn xuyên thấu được xẻ nhiều đường, ngắn củn cỡn đã vậy phần ngực áo lại là dây nhuyễn được đan chéo rất thưa, nói chung mặc vào chẳng che được gì cả _Cái đầm Thiên Phong mua cho tôi ở nhà, còn cái này tôi mua tặng cô, yên tâm Thiên Phong không có biết đâu mà ngượng, tối nay nhớ mặc nó nha, Phàm soái sẽ rất thích... Tiểu Uyển cười ma mị véo cô một cái, mặt cô đã đỏ như say rượu, cô lắc đầu nhìn cái đầm ngủ sexy đó như quái vật
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82
Chương sau