Chương trước
Chương sau
13
Mấy ngày nay, đi chơi nhưng thật sự cô không có gặp được Tiểu Uyển, Uyển Uyển cũng không có gặp cô, mỗi người một góc trời, Thiên Phong tha hồ viện lý do mà ở bên Uyển Uyển còn Nhược Nhược ngây ngô cũng vì lý do đó mà suốt chuyến đi chơi đều phải kè kè bên anh. Hôm nay trời không nắng rất dịu mát, có chút mây mờ nhưng chắc chắn sẽ không mưa, cô vui vẻ đi chơi cùng anh, còn anh thì vẫn giữ bản mặt cùng tư chất băng lạnh đó. Sở dĩ Ôn Thiếu Phàm đi rất nhiều nơi cho nên thành ra nhàm chán, chuyến đi chơi này cũng vậy, cảnh vật vẫn như cũ, chỉ có mình cô là cứ rít lên thích thú trước cảnh núi non, biển cả thiên nhiên, mặt trời nhấp nhô đẹp thế mà anh vẫn chẳng thấy có gì là phấn khởi, cô đi cùng anh mà cứ liên tưởng như mình đang đi chơi cùng ma...nơ...canh
_Ôn chủ tịch, Tiểu Uyển đâu? sao tôi không thấy Tiểu Uyển?
_ Em nghĩ có thể tách Thiên Phong ra khỏi Tiểu Uyển được sao?
Ôn Thiếu Phàm không nhìn cô, anh đang bấm điện thoại, cô đoán anh đang đọc văn kiện, cô chán nản, muốn gặp Tiểu Uyển cũng không được, còn đi với anh thì chán không tả nỗi
_Nhưng mà họ đang ở đâu?
Nhược Nhược dai dẳng hỏi mãi, anh kìm chế nếu không sẽ mắng cô rồi, cô dai quá, nói nhiều quá
_ Trên du thuyền có muốn đi không? tham quan, bảo tàng, ăn uống, chợ phiên, chơi hội, muốn đi đâu?
Anh vẫn cắm đầu chăm chú vào điện thoại, anh hỏi nhưng cô không trả lời, cô lẳng lặng bỏ đi, cô ghét cái tính cứng nhắc của anh, cô cứ đi mà chẳng biết đi đâu chơi, cô đi ra đồi cát ven ven biển, anh đành phải đuổi theo cô trong bực dọc, cô chẳng bao giờ nghe lời anh, nên anh rất tức giận
_Tiểu Nhược, đứng lại đó
_Không...
Nhược Nhược bướng bỉnh leo lên đồi cát mà đi, anh có gọi cô cũng chẳng thèm nghe, trời hôm nay mát mẻ lo gì nắng nóng mà không dám đặt chân lên cát, cá mịn rất êm chân
_Tiểu Nhược
Ôn Thiếu Phàm cứ gọi, cô đây cứ đi, cô ngốc lắm cô không có biết trời mát thế này thì gió rất mạnh, nhỡ hôm nay gió quá mạnh các sẽ bị hất tung lùa vào mắt sẽ rất nguy hiểm, cô lại đang đi ngược hướng gió...
_Tiểu Nhược!!
Anh gọi lần nữa thì gió bất ngờ thổi mạnh, cát bắt đầu bay tứ tung
_Cẩn thận
Ôn Thiếu Phàm lao nhanh về phía cô, anh ôm cô tránh để cát bay vào mặt cô, đang để cô úp măđt vài ngực mình êm ái thể mà cô vẫn không yên phận, vội dùng tay đẩy anh ra
_Tiểu Nhược, cẩn thận
Anh ghì chặt đầu cô trong ngực mình, cát ngoài trời vẫn bay rất nhiều, đầy bụi và khó thở
_Bỏ tôi ra
Cô đẩy anh ra, cô kéo anh ngồi xuống, cô cởi áo khoát, cô ôm cổ anh sau đó khoát áo lên đầu cả hai, như thế sẽ chẩng ai bị cát bay vào mặt nữa, thay vì như lúc nãy mình anh bị cát bay vào mặt khó chịu
_Thì ra tiểu Nhược cũng rất thông minh
Anh ôm cô ấm áp nghĩ thầm, có cô bên cạnh suy nghĩ hay hành động bá đạo của anh đều bị cô kìm chế, chỉ cần là cô thì anh sẽ rất vui vẻ, tuy không nói nhưng anh biết cô rất quan trọng
_Ở trong ngực Ôn chủ tịch thật ấp áp
Cô cũng có suy nghĩ ấm áp giống anh, cô tuy rất ghét tính khí khó ưa của anh nhưng cô không thể phủ nhận là ngày nào cũng muốn gặp anh, mặt kệ là một ngày tồi tệ bị anh cáu gắt mắng nhiếc thì vẫn rất muốn gặp bản mặt đó
Khi cát không còn bị thổi bay lung tung nữa, anh và cô yên bình đi bộ trên cát, chẳng cần phải đi những nơi xa hoa đắt tiền, hay thiên đường du lịch chi phí cao gì gì đó mà anh nói, cô đưa anh đi bộ trên cát cũng thấy vui rồi, anh dư tiền nhưng với cô cô thích những thứ đơn giản và ít đụng tới tiền m, vì cô chẳng thích mấy nơi ồn ào xa hoa, ở đó cô dễ bị sỉ nhục và coi thường
Cô và anh đi mãi, đi hết đồi cát thì đến một cánh đồng hoa dại, tuy là hoa dại nhỏ li ti nhưng đẹp lắm, đỏ rực, có cả hồng phấn và hoa trắng chen nhau nữa
_Ôi...đẹp quá đi
Nhược Nhược reo lên, cô rời bàn tay đang nắm tay cô rồi chạy nhanh ra đồng hoa, anh cau mày có vẻ khó chịu, ai cho cô dám buông tay anh ra khi anh chưa cho phép
_Ôn chủ tịch, mau đến đây, cô vui quá nên quôn luôn ái ngại ban đầu cô cứ vô tư gọi anh đến gần, anh cười nhẹ đến bên cô thử xem cô sẽ thế nào
_Đây
Nhược Nhược ngồi xuống giữa rừng hoa thơ mộng bát ngát, anh cũng ngối xuống theo cô, cô đặt lên đầu anh một vòng hoa, trông anh như một thiên thần, đúng là mỹ nam có khác
_Hãy bớt kêu căn, khó tính, quát nạt, à còn cau có nữa...
Cô cười híp mắt, anh xoa đầu cô rồi vuốt mấy sợ tóc rối đang bay loạn xạ của cô, anh nhìn cô đăm chiêu, tựa như có nhiều chuyện muốn nói với cô lắm, từ nhỏ anh sinh ra là đã có tất cả, cái gì cũng không thiếu, nhưng với cô cái cảm giác yêu thương thăng hoa thì lần đầu mới trải, nó lạ lẫm và đang xen hạnh phúc nữa, anh nhận ra một điều dù cho anh có tất cả quyền hạn trong tay mà một khi cô không đặt yêu thương nơi anh thì xem như mấy quyền hạn đó cũng trở thành vô vị...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.