Chương trước
Chương sau
_Sáng sớm, cô vẫn đi làm bình thường, nhưng có điều lạ là cô vừa bước vào tập đoàn đã bị bàn tán chỉ trỏ...cô đã rất buồn sáng sớm lại có chuyện chẳng lành
_Tiểu Nhược, hôm qua đã xảy ra chuyện gì? sao cô dám đổi chi phiếu thành tiền rồi rãi đầy biệt thự vậy? cái clip đó đã được đăng tải lên trang wed tập đoàn rồi, tuy không ai dám hé răng nhưng Ôn chỉ tịch thì...
Nhược Nhược nghe Phương Phương nói thì hoảng lắm, cả đêm hôm qua Tiểu Phương không có ở nhà cô đi chơi cả đêm, sáng ra đi làm đến tập đoàn mới gặp được Nhược Nhược để thông báo, cô cứ như mù sa mưa, hôm qua bão kéo đến chẳng nhẽ dư âm còn lại hôm nay...
_Nhược Nhược cô bảo trọng, tôi có chuyến bay nếu không sẽ không bỏ cô một mình rồi hic....
_Không sao tôi sẽ tìm Ôn chỉ tịch, tôi không có làm vậy, thôi cô đi làm đi tôi sẽ kể cô nghe sau
Cô chỉ tự an ủi bản thân nên nói vậy, thật ra cô sợ lắm, bão liên tục kéo đến với cô, lần này anh sẽ xử cô thế nào nữa cô cũng không dám nghĩ đến
_Cũng tại mình không chịu nói ra Tự Thiên Đy đó không phải bạn tốt cho Tiểu Nhược nghe, khổ thật...
5
Nhược Nhược hớt hãi bấm nút thang máy, nhưng mãi thang máy vẫn không mở, cô đành đi bộ và leo hết bậc thang này đến bậc thang khác, cô mệt nhọc thở hổn hểnh mới leo lên được đến tần 19
_Thư ký Tồn, tôi muốn gặp Ôn chủ tịch...làm ơn...
_Ôn chỉ tịch đang họp, nếu thích cứ đợi, mà giờ này là giờ làm mà, cô không cần dọn quét à?
Tồn Thư khó chịu nhìn cô, cô quên đây là giờ làm việc , cho nên cô đành quay lại đi dọn dẹp
Nhược Nhược dọn dẹp xong thì cũng đã đến trưa, cô được đổi ca nên lo chạy ngược lên tầng 19 tìm anh
_Trương Nam, tôi muốn gặp Ôn chủ tịch...làm ơn...
_Chủ tịch đi ăn với đối tác rồi, cô muốn gặp hôm nay e là không được
Trương Nam cũng khó chịu nhìn cô, Ôn Thiếu Phàm hôm nay không muốn gặp cô...anh thật khác với mấy ngày trước
_Xin anh cho tôi gặp Ôn chủ tịch
_Cô muốn thì đến nhà hàng SaS mà gặp, nhưng tôi nghĩ thấp kém như cô không chừng bị bảo vệ lôi ra ngoài, cả gan dám đem tiền rãi đầy sân biệt thự, ...tiền của nhà họ Ôn đốt cô cũng cháy thành tro, cô đúng là không biết phân biệt
_Tôi không có mà...
Nhược Nhược giải thích nhưng Trương Nam không nghe, cả tập đoàn ai cũng ghét bỏ cô, cô lầm lũi đành tiếp tục đi tìm anh, gặp anh thế nào cô cũng bị sỉ nhục, thế mà cô vẫn quyết đương đầu với sóng gió
Cô đến nhà hàng, cô biết thân biết phận nên không vào trong, cô ngồi ngoài cửa đợi mãi đợi mãi, bụng cô đói sắp chết rồi, cái bụng cứ kêu gào thảm thiết
_Sao mình khổ thế này, thế giới của Ôn chủ tịch thật là khác xa với thế giới của mình
Nhược Nhược nhìn mấy thực khách ăn mặt sang trọng thì tuổi thân lắm, cô cứ mãi lo nghĩ ngợi lung tung đến lúc anh ăn xong lên xe ra về cô mới tỉnh ra
_Ôn chủ tịch...Ôn chủ tịch, nghe tôi giải thích đã ...
Cô lại mệt nhọc đuổi theo chiếc xe sang trọng bóng loáng, cả ngày nay cứ rong rủi ngoài đường, không được ăn cơm còn phải chờ đợi. Cô biết anh sẽ về biệt thự, nên cũng nhanh chân về đó
_Ăn từ từ thôi...
Nhược Nhược lần nữa hụt hẫng khi anh không có về đó, cô đói sắp chết rồi nên bây giờ dù cho trời có sập xuống cô vẫn phải ăn cái đã, thế là cô nhờ Tiểu Mi nấu mì cho mình
_Nhược tiểu thư, cô ăn từ từ thôi
_Tiểu Mi nhìn dáng vẻ ăn như chưa từng được ăn cuả cô thật thảm...
_Hãy gọi tôi là Tiểu Nhược
_Ăn xong nhớ đi khỏi đây nha? hôm qua đại thiếu gia rất giận
_Hụ...hụ...
Cô ăn mì như bị tra tấn, nghe đến sự tức giận của anh là cổ họng cô không thông, mì nuốt vào cũng bị vướng lại
_Tôi không phải là người rải tiền trước biệt thự đâu, tôi thề đó chỉ là tôi bị hại, ngay cả chi phiếu đó sử dụng thế nào tôi cũng không biết nữa mà..hic...
_Tôi tin cô mà nhưng người khác sẽ nghĩ rất thiện cận, người hại cô cũng ghê gớm thật camera trước sân chẳng quay được gì cả, cô có bị ai ghét ở tập đoàn không vậy, người này biết rõ cô quá
_Ừ...tôi muốn giải thích với Ôn chủ tịch, mấy chuyện khác tôi không quan tâm, cứ sống bình thường đi, ai ghét, tôi cũng mặc kệ
_Lôi ra ngoài!
Cái giọng nói khàn đục vang lên, ngay lập tức hai tên vệ sĩ lôi cô ra ngoài
_Ôn chủ tịch...nghe tôi nói...nghe tôi nói
Ôn Thiếu Phàm về đến, anh cho người tống cô ra ngoài, cô kháng cự cũng vô ích, nhưng bản tính của Nhược Nhược rất lì, chắc chắn sẽ không để ai hiểu lầm mình, cũng không để ai coi thường mình, cô luôn muốn đứng dậy bằng chính đôi chân của mình, lúc nào cũng có một khoản lặng riêng mà ít ai chạm vào được nếu cô biết Tự Thiên Đy trở mặt với mình thì mọi chuyện sẽ rất sốc
Anh cho người đuổi cô ra ngoài nhưng không hẳng là ra ngoài, hai tên vệ sĩ quăng cô ra sân chứ không có quăng cô ra cổng Nhược Song Ngư đi ra phía sau biệt thự, ở phía sau còn một cách cửa nữa, cô đã ở đây nên cũng thông thuộc điạ hình một tí
_Ôn chủ tịch, Ôn chủ tịch...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.