"Muốn tiền trợ cấp, không thành vấn đề, bây giờ là một giờ qua mười lăm, cậu có thể chạy về doanh trại của chúng ta trước ba giờ sẽ có thưởng, nếu không...." Điểm quan trọng trong lời nói của Tham mưu Lý Bá Ngôn đặt ở nửa câu sau, điều này làm cho Thiếu tá Lệ vừa mới chạy tới thành phố C rất đau buồn. 
"Lý Bá Ngôn, tiên sư mày." Lệ Minh Thần hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, thừa dịp chung quanh không có xe, đạp chân ga hết mức. 
Lệ Minh Thần dừng xe xong, lúc chạy một mạch về đến doanh trại, sau lưng còn có hai người đứng gác đi theo đuôi. 
Nhìn Lệ Minh Thần hô hấp đều đặn và hai người đứng gác thở mạnh, Cao Hán hướng về phía bọn họ khoát tay, biểu thị đã hiểu rõ tình hình. 
Một tên lính gác trong đó rất lễ phép nói "Xin Thiếu tá Lệ chú ý tố chất tác phong quân nhân của mình." Sau đó hai người rút lui. 
Trong phòng không có người ngoài, Lý Bá Ngôn liếc nhìn Cao Hán, đưa ngón tay chỉ vào cửa: "Lính gác cũng quen thuộc như vậy? Ngay cả phê bình cũng chỉ đích danh nói rõ họ." 
"Hừ." Bộ dạng của Cao Hán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hừ lạnh một tiếng, "Cậu đang kinh ngạc hả? Lúc trước không biết đã gặp phải loại gió quỷ quái gì, hơn nửa đêm vừa chạy vừa gào thét ở bãi tập, làm cho cả đội cảnh vệ phải mò mẫm tìm người cả buổi, cậu thì tốt rồi, đem người ta giày vò một vòng, mình cút về ngủ. Đồ khốn kiếp này, cũng sắp bằng Doanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/52071/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.