Thoát khỏi bàn tay đang chạy loạn của thiếu tá, Ôn Hân đi đến một bên,dựa vào vách tường trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với anh trai: "Có phảichị ấy vẫn chưa tới đón không?"
".... Ừ." Ôn Lĩnh vốn muốn nói chuyện khác nhưng lại bị một câu của emgái nghẹn họng không trả lời được, cũng may hai chuyện này có liên quanchặt chẽ với nhau, Ôn Lĩnh nắm chặt điện thoại một chút, tự động bỏ quacơn tức giận của Ôn Hân, tiếp tục thong thả ung dung, "Hân Hân, cô ấynói chậm nhất là trưa nay sẽ tới đón Mao Mao, nhưng bây giờ đã...."
"Bây giờ đã là ba giờ chiều rồi nhưng chị ta vẫn không tới, anh đang lolắng chị ta gặp chuyện không may, phải không? Anh, cầu xin anh quên chịta đi có được không? Là chị ta phản bội anh trước, là chị ta phản bộinhà chúng ta chạy theo người đàn ông khác, hiện giờ vết sẹo ấy cũng đãlành rồi, anh mặc kệ chị ta đi!"
Ôn Hân không phải là người cay nghiệt, nhưng đối với Chu Giai Di cô muốn không cay nghiệt cũng không được.
"Hân Hân, em không hiểu...." Thái độ của Ôn Lĩnh khiến cho Ôn Hân cảmthấy rất buồn bực, cô biết anh trai không phải là người không hiểuchuyện, nhưng trong chuyện của Chu Giai Di, rõ ràng là anh trai khôngmuốn hiểu.
"Anh, mặc kệ em có hiểu hay không hiểu, em chỉ biết một chuyện, nhà họÔn chúng ta và Chu Giai Di này, không muốn, cũng không thể trở lại nhưxưa, trước tiên cứ như vậy đi...." Không đợi Ôn Lĩnh nói thêm gì nữa, Ôn Hân liền cúp điện thoại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/3221368/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.