May mà trên đường không tắc nghẽn, đèn xanh đỏ của 120 kêu suốt dọc đường đến bệnh viện.
Trong lộ trình, Quý Mai ban đầu còn có ý thức rõ ràng đã lờ mờ, mắt đang nhìn Ôn Hân, lại giống như không nhìn cô.
Đã nhiều năm rồi Ôn Hân không khóc, sau khi ba qua đời, lúc Quý Mai tiễn anh em cô lên xe lửa đã xoa đầu cô nói: "Hân, đừng khóc, kiên cườnglên."
"Cậu đúng là đồ lừa đảo, nói mình không khóc, nước mắt tình cảm tíchnhiều năm đều cho cậu hết đấy, Quý Mai cậu còn chưa mang theo nước mắtđồng tình lừa gạt này của cậu, mình sẽ không mắc mưu đâu!” Ôn Hân vừakéo Quý Mai, vừa lau nước mắt trên mặt.
"Nhịp tim 105, huyết áp 128/58, bệnh nhân xuất hiện tình trạng hôn mêmức độ nhẹ." Y tá đeo khẩu trang xanh kiểm tra hết các con số trên dụngcụ, tay vừa dò xuống phía dưới, “Bác sĩ, nước ối vỡ rồi....”
Ôn Hân mặc dù chưa sinh em bé, nhưng thứ như nước ối này, đã từng nghekhông ít trong phim truyền hình, lời của y tá làm cô sốt ruột, “Bác sĩ,bạn tôi thế nào rồi, nghiêm trọng không?”
Dưới loại tình huống như này, đối mặt với người nhà đang vô cùng lolắng, người được gọi là bác sĩ vẫn có thể tỉnh táo xử lý. Người được hỏi không trả lời, chỉ là lấy bộ đàm ra lặp đi lặp lại câu dưới đây hailần: thời gian mang thai của thai phụ chưa được 9 tháng, đã vỡ nước ốirồi, nhịp tim, huyết áp hơi cao, chuẩn bị phòng phẫu thuật, có thể cầnsinh mổ.
Ôn Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/3221363/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.