Nghiêm Mỹ hôm nay mặc một bộ đồ công sở với chiếc váy dài màu kem, kimcài áo hoa mai ghim trên ngực lóe lên ánh vàng rực rỡ làm Ôn Hân hoa cảmắt. Trong lúc cô nheo mắt, Tả Dữu đã bổ nhào như bay vào phòng, kéo ÔnHân nhìn trái ngó phải.
"Chị, bọn họ nói chị bị thương, mau cho em nhìn xem, nhanh lên mộtchút!" Móng vuốt nhỏ khua múa của Tả Dữu còn tích cực hơn cả Tiểu Tiềnbắt trộm, chẳng mấy chốc, trên mặt Ôn Hân chợt lạnh, băng gạc bị Tả tiểu thư vén hết lên không chút khách khí.
"Dữu Tử.” Đang lúc Ôn Hân không biết nên bảo Tả tiểu thư dừng lại nhưthế nào, thì mẹ Tả đã lên tiếng, trực tiếp giải quyết tất cả. "Động loạn vào vết thương sẽ để lại sẹo."
"Ồ...." Bị mẹ già khiển trách tiểu thư Thủy Quả thu lại tay đang kéo ÔnHân, đứng sang bên cạnh cô, nhưng ánh mắt thì giống như muốn đẩy bănggạc lên để xem thử tình hình bên trong.
Ôn Hân bị Tả Dữu lôi kéo, lực chú ý lại hoàn toàn đặt trên người NghiêmMỹ, từ lúc bước vào cửa lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau cô đã biết,Nghiêm Mỹ còn nhớ cô cũng giống như cô nhớ bản thân mình vậy.
"Ôn Hân à, vị này có thể là cô không biết ." Vạn Cương đứng một bên vẫnkhông lên tiếng, đợi tới khi Tả Dữu dừng hẳn ông mới đứng dậy, "Từ trênquan hệ thân thuộc mà nói, bà ấy là mẹ Tả Dữu cấp dưới của cô, nhưng từquan hệ công việc mà nói, vậy thì khó lường rồi...." Vạn Cương xoa xoatay, "Chính thức giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/3221359/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.