Kỷ Từ Mộ khăng khăng ở bên tôi cả quá trình quay phim còn lại, may mà thời đại này internet và giao thông đều tiện lợi, dù làm việc online cũng rất hiệu quả.
Ở bên nhau lâu dần, chúng tôi không còn xa lạ như khi anh mới hồi phục trí nhớ.
Con người anh vốn là người nhiệt tình hoạt bát, chẳng qua sau khi tiếp quản công ty, anh dần trở nên trầm tính hơn, lăn lộn trong thương trường nhiều khiến anh dần quen với việc khéo léo đưa đẩy.
Anh có đoạn ký ức của thời điểm mất trí nhớ, vậy nên ở chung với nhau lâu anh đã hoàn toàn thả lỏng bản thân trước mặt thôi.
Bình thường nếu có người ngoài anh vẫn giữ hình tượng trưởng thành trầm tính, nhưng chỉ có hai chúng tôi anh lại trở nên ấu trĩ dính người.
Có điều, cảm giác này cũng không tệ.
...
Quay xong bộ phim thì đã vào thu, Kỷ Từ Mộ nói muốn dẫn tôi đến một nơi.
Tôi dựa vào người Kỷ Từ Mộ chợp mắt cho đến khi xe dừng lại.
Xuống xe, tôi kinh ngạc nhìn rừng phong đỏ bạt ngàn: "Anh dẫn em về trường của anh làm gì?"
Nhìn rừng phong đỏ, tôi bỗng nhớ đến một việc.
"Em nhớ năm hai đại học mình từng đến đây quay phim ngắn, đạo diễn bộ phim đó còn được giải thưởng nữa." Tôi kéo Kỷ Từ Mộ đi về phía trước, "Em nhớ hình như là ở đây."
"Đúng vậy, là ở đây."
"Sao anh lại..."
Còn chưa nói hết câu, tôi chợt nhớ đến hình nền di động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon/3546701/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.