Nhã Hinh biết Cảnh Bân nghĩ gì nên theo thói quen trấn an anh.
“Cảnh Bân, tôi không sao.”
Cảnh Bân nhớ tới nụ cười vui vẻ của Nhã Hinh lúc nãy nên cũng kiềm chế cơn tức giận xuống. Anh nhìn sắc mặt có phần hồng hào của cô rồi mỉm cười dù biết cô không nhìn thấy.
“Tôi tin em.”
Những người phụ nữ nhìn cảnh tượng của Cảnh Bân và Nhã Hinh rồi sụt sịt mũi. Họ luôn âm thầm đoán thân phận của Nhã Hinh nhưng họ không dám hỏi rõ cô. Họ không muốn đụng vào nỗi đau của cô lần nữa.
“Vậy chúng tôi về trước nhé. Để không gian lại cho cô và cậu này tâm sự.”
Những người phụ nữ chào tạm biệt Nhã Hinh rồi trở về nhà. Họ muốn đem chuyện có một chàng trai đến thăm cô với vẻ thăm tình rồi còn quỳ xuống trước mặt cô để kể cho chồng họ nghe.
Cảnh Bân dẫn Nhã Hinh vào bên trong nhà. Những người thuộc hạ dàng hàng bên ngoài để canh gác. Anh nhìn một lượt khắp nơi, căn nhà tuy nhỏ nhưng vô cùng gọn gàng và ấm cúng. Còn cô đã quá quen thuộc với kết cấu của ngôi nhà nên luôn tránh được những vật cản.
Cảnh Bân lặng lẽ theo dõi. Anh cảm thấy đau nhói trong lòng khi chỉ cần nghĩ đến việc cô va phải cạnh bàn hay vấp té bao nhiêu lần. Vì thế anh đi lại và bế bổng cô lên khiến cô hốt hoảng.
”Cảnh Bân, anh làm gì thế?”
Cảnh Bân bế Nhã Hinh tới chiếc ghế dựa trong phòng rồi ngồi xuống và đặt cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3450012/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.