Nhã Hinh dù rời khỏi Cảnh Bân nhưng không đêm nào anh không mơ thấy trận hoả hoạn kia cùng lời cầu xin của cô.
“Cảnh Bân, tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Cả đời này điều tôi muốn làm nhất chính là tránh xa anh.”
Cảnh Bân bật dậy trong đêm, chiếc áo sơ mi không cài nút phập phồng theo từng hơi thở nặng nề, trán đã thấm đẫm mồ hôi. Anh cởi phăng chiếc áo quăng mạnh xuống sàn, sau đó tiến tới tủ rượu. Đêm nay, anh muốn mượn nó giải sầu.
Trong căn phòng tối mịt, Cảnh Bân nốc cả chai rượu vào miệng. Vẻ đẹp hào nhoáng của thành phố cũng không làm cho anh cảm thấy hưng phấn, mà chỉ làm anh nhìn rõ được sự giãy giụa chết chóc trong lòng mình. Ngày mai, người anh yêu nhất sẽ gả cho người khác.
Tấm thiệp cưới vẫn nằm yên trên bàn và chưa hề có dấu hiệu bị chạm tới. Cảnh Bân lặng nhìn nó. Với sự thúc ép trong lòng, anh cầm lấy nó rồi nhẹ nhàng mở nó ra. Bên trong, tên người con gái anh yêu hiện lên đầy tỉ mỉ và đẹp đẽ. Từ cái tên, anh có thể thấy được nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc của cô. Tuy nhiên, tại sao tên của người chú rể không phải là anh chứ?
Cái ngày cô kiêm quyết muốn rời xa anh, ngày cô tự phóng hoả là ngày làm anh thật sự sợ hãi.
Cảnh Bân vốn muốn đem tin vui đến cho Nhã Hinh, nào ngờ gần tới biệt phủ đã nhìn thấy khói đen bốc lên liên tục trong căn phòng của cô.
Trong nhà, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3450004/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.