Sợi dây thừng bén lửa đột nhiên đứt đoạn khiến Nhã Hinh rơi nhanh xuống bên dưới nhưng lại đột ngột dừng giữa chừng. Cô bị khói làm cho không thể nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng rên trầm đau đớn của Cảnh Bân. Anh đã kịp thời nhào tới, túm lấy cọng dây rồi giữ chặt, cánh tay cũng vì thế mà căng ra.
“Nhã Hinh, em phải tin tưởng anh. Chúng ta sẽ cùng thoát ra ngoài.”
Cảnh Bân nghiến răng hét lớn, dùng hết sức còn lại kéo từng chút vào bên trong. Đột ngột một mảng lớn rơi xuống trên đầu anh. Nhã Hinh chỉ kịp nghe một tiếng rầm.
“Cảnh Bân, Cảnh Bân, anh không sao chứ?”
Giọng cô nhất thời lạc đi, trong làn khói, cô chứng kiến Nhất Hoà đỡ lấy mảng tường đó cho Cảnh Bân.
“Hai anh chị của tôi không định chết vì tình hết đó chứ.”
Nhất Hòa đẩy mạnh mảng tường sang một bên, cùng Cảnh Bân dùng sức kéo Nhã Hinh đang lơ lửng vào bên trong. Đội cứu hộ tới kịp thời cũng giúp một tay mới đem ba người họ ra ngoài. Ông Khưu hấp hối nằm trên cán, người đã có vài chỗ cháy khét đen thui mà trừng mắt nhìn về phía họ.
“Thì ra… thì ra…”
Ông ta trút đi hơi thở cuối cùng ngay khi biết bản thân đã bị tính kế.
Cảnh Bân vào lúc trùng sinh đã lập tức liên hệ với Nhất Hoà bên nước ngoài, thứ nhất là tìm hiểu kỹ càng cuộc sống của anh ta, thứ hai là làm công tác tư tưởng để trở thành đồng minh lớn. Lúc đầu, cả hai đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3442913/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.