Có những thứ chúng ta đã liệu trước nhưng vẫn chẳng thể tránh nổi. Vài ngày trước Nhã Hinh cùng ông nội Tôn nói cười vui vẻ. Cô đích thân làm cho ông nội và chú những đôi vớ giữ ấm. Người lớn tuổi thật sự rất thích chúng.
Ông nội Tôn trông có vẻ nghiêm nghị nhưng thật ra đều rất mong tiếng nói cười trong nhà. Vì thế khi Nhã Hinh đến bầu bạn với ông, ông thật sự rất vui mừng. Nào ngờ tới Cảnh Bân và Nhất Hoà đồng thời có mặt.
Dạo gần đây có không ít mối làm ăn của Cảnh Bân bị Nhất Hoà cướp mất. Anh ta dương dương tự đắc, không ngừng kể công trước mặt ông nội Tôn. Còn Cảnh Bân chỉ im lặng mà ngồi bên cạnh Nhã Hinh.
Cô nắm lấy tay anh, âm thầm truyền qua sự an ủi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có phần xem trò vui của anh thì cô biết chuyện này không hề đơn giản.
“Ông nội, anh sáu cứ hết lần này đến lần khác trì trệ chuyện hợp tác cùng Thi gia mới khiến chúng ta bị coi thường. Con đã tìm ra được chính sách để họ chấp nhận dự án của chúng ta.”
Ông nội Tôn nhướng mày, đáy mắt có chút vui mừng.
“Hai anh em các con hợp tác vậy thì ông vui lắm.”
Nhất Hoà ngồi xuống ghế, có chút thách thức nhìn Cảnh Bân.
“Anh sáu dạo này chắc yếu sức rồi, nên nếu chuyện gì không giải quyết được thì để em.”
Cảnh Bân vẫn khá thoải mái nhấp miếng trà.
“Chú lấy hàng từ A Vược đúng chứ?”
“Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3442911/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.