Ngày hôm đó, Nhã Hinh bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô dụi dụi mắt, lèm bèm đi ra xem ở bên ngoài là ai thì đã nhìn thấy Cảnh Bân một thân tươm tất và nở nụ cười bí hiểm.
“Thỏ nhỏ, anh đến bắt cóc em đây.”
Nhã Hinh ngơ ngác, thoáng chốc bật cười rồi cầm tay Cảnh Bân kéo vào phòng. Cánh cửa đóng sầm lại, nhốt anh trong vòng tay cô.
“Làm sao đây? Em bị bắt mất rồi.” Cô nũng nịu, trán dụi vào lồng ngực anh.
Cảnh Bân nhẹ giúp cô gỡ ít tóc rối, nhẹ nhàng bảo: “Em đi chuẩn bị đi. Anh dẫn em đến một nơi.”
Một tiếng sau, Nhã Hinh mặc đồ bảo hộ, hướng ánh mắt lên ngọn núi nhân tạo. Cảnh Bân đã bao trọn nơi này, muốn cùng cô trải qua cảm giác chơi đùa chỉ hai người.
Cô bám lên cục đá nhân tạo nhô ra ngoài, cố gắng nâng bản thân lên cao: “Em đã nghĩ anh sẽ đưa em đến cánh đồng hoa hay gì đó.”
Anh theo sát bên cạnh cô, gương mặt hết sức bình thản như đã quá quen với hoạt động này: “Thế thì xin lỗi vì đã khiến em mong đợi quá nhiều.”
“Không sao.” Cô tiếp tục leo lên cao một cách cật lực: “Nếu anh thật sự làm như thế thì em nghĩ chắc chắn anh có ý đồ không hề tốt.”
Anh im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Anh không biết nên vui mừng do em đã hiểu anh hay buồn bực vì em biết chuyện xấu của anh.”
Nhã Hinh bật cười khanh khách, nhưng cảm giác việc này khiến cô tốn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3428226/chuong-63.html