Xe bắt đầu di chuyển khiến cả người Nhã Hinh lung lay theo. May mắn Cảnh Bân chỉ nói một câu như thế, sau đó buông cô ra khiến cô nhanh chóng lùi sát về phía cửa. Thấy cảnh tượng này, anh khẽ nhếch miệng châm chọc:
“Có vẻ em rất sợ tôi nhỉ.”
Không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Nhã Hinh sợ Cảnh Bân đến mức khắc sâu tận trong xương tủy. Dù sau này anh bắt đầu tìm cách yêu cô thì cũng không ngăn được ám ảnh tâm lý từ trước. Mà hiện tại, người đàn ông này vẫn chưa có đoạn tình cảm đó thì ắt hẳn cô lại phải chịu đựng những trận giày vò thể xác.
Đúng vậy, anh tìm đến cô bởi vì cô là người con gái duy nhất khiến anh không cảm thấy chán ghét khi đụng vào. Từ đó, cô trở thành nơi giải tỏa duy nhất của anh.
“Không… Không có…”
Nhã Hinh lắp bắp đáp lại. Cô biết Cảnh Bân ghét nhất những người làm ngơ trước câu hỏi của anh, nhưng cái giọng như sắp khóc này thì sao chứng tỏ được là cô không sợ anh chứ.
“Em có biết lí do vì sao em được đưa đến chỗ tôi chứ?” Anh nhìn qua cô đang co rúm người lại, càng không chịu được mà trêu chọc thêm.
“Vâng… Là… Là nhà tôi thiếu nợ anh…”
Nhã Hinh cảm nhận được ánh mắt săm soi của Cảnh Bân thì càng khiếp đảm hơn.
“Đúng hơn là chỉ có cha cô thiếu nợ tôi thôi, nhưng hình như cha làm con chịu.” Anh nhướng mày, giọng nói bắt đầu có phần lười nhác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394693/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.