“Mình à, mình không thể quyết định như vậy được. Vũ Đồng còn quá nhỏ, chưa đủ mười tám tuổi nữa, thì sao mà…”
Giản di nắm chặt lấy cánh tay của ông Giản, nức nở cầu xin ông suy nghĩ lại.
“Đúng rồi, chẳng phải Nhã Hinh đã đủ mười tám tuổi rồi sao, hay…”
Ngay khi ánh mắt bà ta hướng về phía Nhã Hinh thì ông Giản lập tức ngắt lời.
“Không được, Nhã Hinh phải ở Giản gia.”
Giản di nghe thấy thế thì lập tức khóc rống lên.
“Tôi hiểu mà, ông luôn xem tôi với Vũ Đồng là người ngoài nên mới nhẫn tâm bán con bé cho ông trùm hắc bang đúng chứ?”
Ánh mắt của Vũ Đồng đã sáng lên từ lúc Nhã Hinh có mặt, nhưng dần bắt đầu tối sầm lại. Vừa mới nãy, ông Giản trở về nhà với trạng thái vô cùng mệt mỏi cứ như ông sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Còn không đợi tắm rửa, ông đã mở cuộc họp gia đình một cách gấp gáp.
Công ty Giản gia thiếu nguồn vốn trầm trọng bởi vì ông Giản bị lừa đấu thầu vào mảnh đất nghi ngờ có mỏ vàng. Nhưng cuối cùng nhóm người đó ôm tiền bỏ trốn, không những ông Giản mà rất nhiều người khác cũng đang gặp tình trạng tương tự.
Thời điểm ông Giản nghĩ rằng sản nghiệp nhiều năm cứ thế đổ vỡ thì đã có một bàn tay chìa ra giúp đỡ lấy ông. Khi Giản di và Vũ Đồng nghe tới tin này liền vô cùng vui mừng, nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì phải hứng chịu tia sét đánh.
Người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394691/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.