Trên người Tống Minh Chỉ có một loại lãnh hương rất đặc biệt, Đông Lăng cũng không thể phân biệt được nó là loại nước hoa đến từ hãng nào, thanh đạm lạnh lùng.
Đôi môi mỏng tiến đến gần, Đông Lăng trợn to mắt nhìn, trong đầu đang ra sức kháng nghị, nàng muốn rời đi, nhưng lại không thể nhích chân được, hơn nữa lời kịch vừa rồi cũng không dám nói ra nữa.
Trong lúc Đông Lăng nhịn không được muốn lui lại thì thấy chỉ nhân đôi môi mỏng kia rời đi, đôi mắt đen cười như không cười nhìn nàng.
Cô đang trêu chọc nàng.
Cái chữ này nhảy vào đầu Đông Lăng, khiến Đông Lăng thở phào một cái, đồng thời muốn cái xã hội này chết luôn, muốn cả đêm chạy trốn rời khỏi thành phố này tìm cuộc sống mới.
[ tiến độ chính: 0.3% ]
Trong đầu vang lên âm thanh thành công, cứu vớt sự xấu hổ của Đông Lăng lúc này, nàng nhanh chóng thu hồi hai tay của mình, động tác nhanh nhẹn cúi đầu 45 độ, miệng nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi đã mạo phạm, thực sự ngại quá, vì thua cá cược với bạn nên mạo hiểm làm nhiệm vụ này, xin lỗi."
Đông Lăng liên tục nói xin lỗi, nàng không có bệnh tâm thần hay là biến thái quấy rối tình dục, nàng chỉ bị ép cứu thế giới này mà thôi.
"Không sao."
Tống Minh Chỉ đứng thẳng người, nhẹ nhàng phủi góc áo mới vừa dính vách tường.
Đông Lăng cười với cô, thưởng tức âm thanh của Tống Minh Chỉ, vừa rồi câu đầu tiên nàng không nghe rõ, lần này đã rõ hơn nhiều.
Âm thanh của cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-lam-nu-phu-doc-ac/958038/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.