« Thức dậy đi …. » Phi thường phi thường khó hiểu, bình thường toàn là Khổng Văn gọi ta thức dậy, hôm nay xui xẻo thế nào lại biến thành ta phải gọi người khác dậy chứ.
« Dậy đi được không ? » Không nghe được câu trả lời, ta phóng nhuyễn thanh âm, đáng thương hề hề cầu xin.
Không có phản ứng......
Ta mắt trợn trắng.
Chịu không nổi!!!!
« Đứng lên! Đứng lên đứng lên! » Ta tranh thủ cơ hội gọi tên quái vật đáng ghét này thức dậy mà đấm thật mạnh lên lưng hắn mấy cái.
Cửa sổ rộng mở đón ánh nắng ban mai tươi sáng cùng gió thổi từ bãi biển đến thật là thoải mái.
Thật vất vả mong chờ tới ngày nghỉ, hẳn là phải chơi đùa thoải mái một chút, sau đó mua thật nhiều thật nhiều quà cáp trở về để khoe khoang với mọi người mới đúng chứ.
Khả vì cái gì ta chỉ mới vươn cổ liếc nhìn bãi biển xinh đẹp đến mê người này một cái liền đã bị cái tên quái vật không biết lãng mạn là gì này kéo thẳng tới trên giường, mãi cho đến tận ngày hôm sau mặt trời lên cao vẫn còn bị hắn đè ở trên người?
Khổ a.............
« Đứng lên đứng lên! » Ta kêu to.
Với thân hình của Khổng Văn, muốn đem hắn hất xuống quả thật không dễ dàng. Hơn nữa nếu thật sự đem hắn hất xuống – hậu quả sẽ không kham nổi a.
Ta bậm bậm môi.
« Khổng Văn, nguyên lai anh cũng biết ngủ nướng nha, siêu cấp lười biếng a. » Ta bất đắc dĩ nằm ở trên giường thừa nhận sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-khong-muon-buong/3081612/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.