Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi từ ngoài cửa sổ vào, ta xoay người ngáp một cái thật to, rồi cuộn tròn người lại tiếp tục say ngủ.
Ngủ, là việc mà ta yêu thích nhất.
Thật ra ta là một người rất đáng thương, năm 12 tuổi mất đi cha mẹ, một mình kiêm 3 chức – cha, mẹ, anh – chăm sóc cho đứa em trai duy nhất, chăm sóc đến nổi nó càng ngày càng to cao mập ú, hơn nữa năm nay lại cùng nó học chung một trường đại học. Như vậy đối với một người chịu nhiều ngậm đắng nuốt cay, kiên nghị dũng cảm như ta thì việc có ngủ thêm một chút hẳn là không sao đúng không ?
Đáng tiếc …. Trời lại không chiều lòng ta a.
Một đôi tay thô lỗ đem ta từ trên giường kéo dậy, tiếp theo xem ta như con bù nhìn mà đem ta lắc lư không ngừng.
« Anh hai, dậy đi ! »
Tên tiểu tử chết tiệt này, cư nhiên dám đối đãi với anh hai đáng tôn kính của nó như vậy a ! Hơn nữa mỗi ngày đều đối đãi như vậy.
Ta nhắm mắt lại lắc đầu, tính toán cứ như vậy mà ở trong tay nó tiếp tục ngủ. Ngủ là vạn vạn tuế!
Đang mơ mơ màng màng, hình như bị người kéo tới một nơi nào đó, sau đó một cái khăn ướt đẫm lạnh ngắt phủ lên trên mặt của ta. Đứa em trai kiêu ngạo của ta – Đoạn Thiên, dùng sức chà sát lên trên gương mặt non nớt của ta, thiếu chút nữa đem mắt, mũi, miệng của ta kéo lệch khỏi vị trí của nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-khong-muon-buong/3081583/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.