Ngồi trên xe Nguyên Khả Vân về đến nhà, Trạm Tâm Luân vừa bước vào cửa, vôcùng kinh ngạc khi nhìn thấy nhà cửa hỗn loạn, một đống hộp giấy vứtlung tung.
Mẹ cô đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô về nhà, cười tít mắt rồi vẫy tay với cô phất.
"Đúng vậy, con bé vừa mới về. . . . . ." Mẹ nháy mắt ra hiệu với cô, còn cười rất tươi: "Hai ngày nay con bé thật sự rất bận, cả ngày nhốt mình ởtrong phòng, cơm cũng tùy tiện chỉ ăn vài miếng mà thôi. . . . . . Đúngvậy, con bé chính là như vậy đó, nói mà nó cũng không nghe. Con thật cólòng, còn đặc biệt gọi đến hỏi, haizz, Tâm Luân có thể ở chung với con,thật sự là phúc phận của nó. . . . . . Được được được, con qua đây đi,chúng ta đều ở nhà."
Mẹ Trạm bỏ điện thoại xuống, cười nói: "Con đã về rồi, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ đi nấu."
"Những thứ này là cái gì?" Cô không chú ý đến sự vui vẻ khác thường của mẹ,nhìn kỹ nhãn hiệu của mấy cái hộp đang bày ra đầy đất, ổ cứng, quạt máytính, card đồ họa, CPU, còn có đủ loại dây nối (bus),đủ để lắp rápthành một chiếc máy tính hoàn chỉnh.
"Kiến Vũ mua máy tính mới rồi, bạn thằng bé giúp nó lắp ráp ."
Trạm Tâm Luân tiện tay cầm lấy hộp card đồ họa, giá 9000 đồng, góc tường còn có một thùng giấy lớn có vẻ như là màn hình tinh thể lỏng, màn hìnhrộng 22 inch, còn có một thùng giấy lớn hơn nữa, là máy tính bàn, cônheo mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218297/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.