Anh Quang nói: "Cậu ấy chính là bác sĩ của chúng ta."
"Anh ta? !" Người trẻ tuổi ngạc nhiên nghi ngờ, nhớ tới danh thiếp đã cầmlấy: "Anh không phải là bác sĩ thú y sao? ! Mọi người gọi bác sĩ thú yđể anh ta lấy đạn ra sao? !" Cậu ta sợ hãi kêu lên, người đàn ông hútthuốc bên cạnh vỗ vào vào gáy hắn ta: "Nhỏ giọng một chút!"
QuảnMục Đông nói: "Lúc tôi còn đi học, có quen biết học trưởng bên khoangoại, học cùng anh ấy không ít kiến thức, vết thương đơn giản vẫn cóthể xử lý được. Sao cậu lại bị thương?"
Anh Quang lắc đầu: "Cậu ta đi mua thuốc lắc, gặp bạn gái người ta vài lần, đối phương móc súng ra, bắn vào cẳng chân cậu ta."
"Ờ, cậu chơi ma túy à? Cậu có biết lạm dụng rượu và thuốc phiện sẽ ảnh hưởng đến công dụng của thuốc tê không?"
"Anh cho tôi là loại hồ đồ sao! Tôi không nói sẽ cho anh lấy!" Người trẻtuổi hoảng sợ ôm chân: "Sao mọi người không đưa em đi khám bác sĩ chứ!Anh ta là bác sĩ thú y, khám thú vật đó trời!"
"Cũng đúng, cậu là người, nên để cho bác sĩ chữa bệnh cho người khám." Quản Mục Đông mởtủ, lấy ra dụng cụ phẩu thuật: "Nhưng mà, cậu vơ vét tài sản của phụ nữ, chơi ma túy, giở trò lưu manh, cho rằng nói những lời hung tợn rất cókhí thế, người khác sẽ không dám khiêu chiến với cậu, chỉ biết ức hiếpkẻ yếu, theo tôi, cậu còn không bằng thú vật."
Anh mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng: "Nói thật, tôi thà cứu một con chó, cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218294/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.