" Lau mồ hôi đi! Anh cần gì mà phải chạy như ma đuổi vậy chứ?"- Tịch Nhi thấy mặt anh có hơi đỏ thì cúi mặt xuống cười thầm rồi đưa khăn giấy cho anh.
" Do anh lo lắng cho em chứ sao."- Dương Tùng giựt lấy khăn giấy rồi thấm mồ hôi trên mặt.
" Tịch Nhi, Nhất Tùng… các em có đang nghe cô nói gì không vậy?"- Cô giáo thấy cả 2 đang thì thầm to nhỏ thì tức giận quát lớn.
"..."
" Cô à em tên Dương Tùng!"- Dương Tùng nghe thấy tên mình bị gọi sai anh liền sửa lại.
" Dương Nhất Tùng, em đùa với cô hả? Cô gọi Nhất Tùng là sai sao?"- Cô giáo thấy vậy càng tức giận hơn.
Mặt anh lúc này tối sầm lại, nhìn thôi cũng có thể hiểu anh đang rất tức giận. Hành động tiếp theo của anh chắc chắn sẽ đập bàn đá ghế, đứng trước mặt cô giáo và nói rằng mình là Dương Tùng chứ không phải Nhất Tùng. Đây chính là phản ứng của anh khi còn nhỏ, thật sự rất đáng sợ.
Tịch Nhi sợ rằng lịch sử sẽ tái hiện, cô nhận thấy vẻ nghiêm trọng của vấn đề liền nhéo tay anh một cái rồi đứng dậy cúi người xin lỗi cô giáo.
" Bọn em xin lỗi ạ, lần sau bọn em sẽ không tái phạm nữa!"- Cũng nhờ vậy mà mọi chuyện tạm thời lắng xuống.
Dương Tùng là một cậu bé mồ côi cả bố lẫn mẹ. Do khi anh được sinh ra, cả bố mẹ anh đều không đủ tiền để nuôi anh nên đã nhờ gia đình họ Dương chăm sóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-anh-chi-mai-la-anh-trai/2773624/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.