Sau kỳ nghỉ lễ ngắn ngủi, mọi thứ dường như quay về đúng quỹ đạo của nó. Tịch Nhi và Dương Tùng được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia nên cả 2 sẽ học ở một phòng học khác. Từ lúc đó cô và anh cũng ít khi lên lớp gặp mọi người. Suốt ngày chỉ vùi đầu vào học, áp lực thi cử lấy thành tích cũng đè nặng lên vai.
“ Haz…”- Tịch Nhi ngả người vào ghế đá của trường thở dài.
“ Mệt không?”- Tạ Đức ngày nào cũng mua đồ ăn vặt đứng chờ cô được ra chơi để đến tìm cô.
“ Ủa đang giờ học mà.. sao cậu ra đây?”- Tịch Nhi giật mình ngồi dậy.
“ Giờ học của chúng ta lệch nhau, để gặp được cậu thì phải xin ra ngoài trong tiết thôi!”- Tạ Đức ngồi xuống cạnh cô rồi bóc bim bim đưa cho cô.
“ Đi lâu quá không được đâu, cậu về lớp đi!!”- Tịch Nhi nhét 1 miếng bim bim vào miệng quay sang bảo anh quay về lớp.
“ Yên tâm đang tiết thể chất, thầy không để ý đâu!”- Tạ Đức tiếp tục mở chai nước ra nhét vào tay cô.
“ Trời đất, ngày nào cậu cũng mua đồ ăn thế này chẳng mấy chốc tớ thành heo di động mất!”- Cô nhìn vào những thứ Tạ Đức mua cho cô rồi lại nhìn anh.
“ Học hành mệt mỏi cần bồi bổ sức khỏe, cậu mà chán ăn mấy thứ này,muốn ăn gì nói với tớ!!”- Tạ Đức lắc đầu cười.
“ Cảm ơn nha!!”
Ở gần đó Lan Vũ cũng đứng nói chuyện gì đó với Dương Tùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-anh-chi-mai-la-anh-trai/2773620/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.