Sự thật là Dương Tùng chưa hề vào phòng, anh chỉ tạo ra tiếng động lớn nhằm đánh lừa cô, buộc cô phải ra khỏi phòng. Và đương nhiên Tịch Nhi đã bị anh lừa.
Anh đứng tựa người vào tường chờ cô mở cửa phòng ra thì bất ngờ lên tiếng.
“ Sao lại trốn anh?”
Câu nói này khiến Tịch Nhi giật mình, trông cô lúc này giống như một tên trộm đang lén lút rình rập thì bị gia chủ phát hiện. Do quá bất ngờ nên cô ngã nhào ra đất…
“ Em tính chiếm tiện nghi của anh xong rồi bỏ chạy hả?”- Dương Tùng tiến lại gần rồi ngồi xuống nhìn cô.
“ Chuyện vừa nãy… anh hãy quên đi… em xin lỗi!!”- Tịch Nhi không dám nhìn thẳng mặt anh, ấp úng nói.
“ Ý em là chối bỏ trách nhiệm với anh?”- Dương Tùng nghe xong trong lòng cảm giác khá khó chịu.
“ Em thì chịu trách nhiệm gì với anh được chứ?”- Tịch Nhi nhắm mắt hét lớn.
“ Phản ứng này của em giống như em đang là người bị hại đó Nhi Nhi. Nếu em còn lớn tiếng như vậy e rằng mọi người sẽ biết hết chuyện lúc nãy!”
“ Em thấy anh không giống người đang chịu thiệt!!”- Tịch Nhi lấy lại bình tĩnh sau câu nói vừa rồi của Dương Tùng, cô nhìn thẳng mắt anh nói.
“ Anh đang rất dũng cảm đòi lại công bằng cho mình!!”- Mặt Dương Tùng trở nên nghiêm túc hơn.
“...”
“ Em thích anh đúng không Nhi Nhi?”- Rồi bất ngờ hỏi.
“ Hả….??”- Tịch Nhi giật mình không tin vào những gì mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-anh-chi-mai-la-anh-trai/2773610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.