Thời gian làm thủ tục còn dài hơn cả thời gian chờ được lên xe. Tịch Nhi chán nản ngồi sụp xuống đất vì quá mỏi chân.
“ Mỏi chân hả?”- Vương Hạ cũng ngồi xổm xuống nhìn cô.
“ Ừm… rất mỏi!!”
Anh nghe thấy vậy chỉ cười mà không nói gì thêm, nhìn cô gái trước mặt mình đang nhăn nhó mặt mũi, tay đấm đấm rồi lại xoa xoa bắp chân. Vương Hạ rút chai nước từ trong cặp mình ra mở sẵn lắp đưa cho cô.
“ Khát nước không?”
“ Cảm ơn”- Tịch Nhi đón lấy chai nước rồi uống liền một ngụm.
“ Sắp tới tớ sẽ chuyển trường.”
“ Tại sao vậy? Trường cậu đang học rất tốt mà!!”- Tịch Nhi ngạc nhiên hỏi.
“ Vì lý do gia đình thôi!!”- Vương Hạ nhún vai bất lực nói.
“ Vậy à!!”
“ Sau này mong cậu chỉ giáo nhiều hơn nhé!!”- Vương Hạ quay sang mỉm cười rất tươi với cô. Sau đó anh kéo cô đứng dậy vì sắp tới lượt bọn họ đăng kí báo danh thi.
Tịch Nhi cũng không mấy để tâm tới lời nói vừa rồi của Vương Hạ, thứ cô muốn nhất bây giờ chính là được về khách sạn và nằm dài trên giường mà thôi. Ngày hôm nay cô quá mệt mỏi rồi…
….
Thủ tục thi đã được làm xong, Tịch Nhi mặt mếu máo đi tới chỗ Dương Tùng.
“ Nhi Nhi của anh chắc nãy giờ đã chịu khổ rồi!!”- Không cần hỏi nhiều Dương Tùng cũng biết lí do vì sao sắc mặt của cô lại tỏ ra không vui như vậy. Anh dang tay ôm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-anh-chi-mai-la-anh-trai/2773592/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.