Tôi đứng im bất động, không nói được lời nào, thoả hiệp như thể bị mất đi kính mắt vậy.
Tôi không dám thừa nhận rằng mình đã từng rung động, lại càng không dám để cậu ta biết thực ra tôi đã rung động ngay từ lần đầu gặp mặt. Chuyên trang đọc truyện # T RUМtrцyen. мE #
Tôi dứt khoát nhắm hẳn mắt lại.
Mặc kệ động tác của cậu ta.
Không ngờ một lúc sau người thiếu niên lại chẳng làm gì. Lúc tôi mở mắt ra vậy mà lại thấy Phương Mân thế nhưng hai mắt đã ngấn nước sắp khóc rồi.
Cậu giật giật góc áo tôi, hỏi, “Thầy Thi, thầy.. nghiêm túc sao?”
Tôi không trả lời, chỉ nghe cậu hỏi lại, “Thầy có thích em không?”
Tôi chưa từng nói những thứ đại loại như “thích” hay “yêu”.
Tôi luôn cảm thấy, những chuyện thế này không cầm vác loa hô lớn, chỉ cần là người có tâm, thì sao lại không thấy được tình yêu qua từng tiểu tiết được? Nhưng Phương Mân chính là người thích được nghe như vậy, còn ước gì nói cho cả thế giới biết cơ, nên cứ liên tục hỏi đi hỏi lại.
“Phương Mân, nếu đã bỏ lỡ ngôi làng, đương nhiên không có cửa tiệm.”*
* bản gốc là 错过这个村,就没有这个店了: ý chỉ cơ hội đã qua đi thì sẽ không bao giờ trở lại.
Tôi bị ồn ào đến chịu, buộc lòng nói ra mấy lời tàn nhẫn.
Cậu ta chắc là bị doạ, lập tức im bặt, từ từ ôm chặt tôi vào lòng. Động tác kia hẳn còn có chút chần chờ, giống như không thể tin nổi khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422274/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.