Phương Mân rất ít khi có thời gian cùng ăn cơm tối với tôi, bọn họ ít nhất chín giờ tối mới tan làm. Nhưng cũng có ngày em ấy kỳ lạ tan làm sớm, về nhà trước tôi.
Lúc tôi mở cửa ra em cười ôm tôi xoay một vòng, hỏi, tối nay ăn gì?
“Em không phải lúc nào cũng muốn tối ưu hóa thời gian hay sao? Về trước anh sao không làm cơm đi?”
Tôi vẫn canh cánh quãng thời gian cô đơn qua trong lòng, chính mình cũng không để ý, giọng điệu lúc nói chuyện đầy gai nhọn.
“Em mệt mà..” Phương Mân dùng giọng điệu nũng nịu trẻ con quen thuộc của mình, “Thầy Thi, em nhớ đồ ăn anh nấu lắm.”
Tôi hừ một tiếng, mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, nấu qua loa hai bát mì. Thật ra, đã lâu chúng tôi không ăn tối cùng nhau, tôi hẳn nên nấu nướng có lòng hơn – Tiếc rằng bản thân cũng không phải thánh nhân gì, lòng vẫn tràn đầy oán trách em ấy, nên hoàn toàn chẳng để tâm mà làm theo ý mình.
“Hơi nhạt rồi.” Phương Mân nhíu mày, bưng chén vào bếp lấy thêm muối.
Có điều em ấy có vẻ cũng không quá để tâm lắm, sau khi ngồi lại, vô cùng hào hứng nói: “Công ty em muốn khai thác thêm thị trường nước ngoài, bắt đầu từ Đông Nam Á, em là người phụ trách hạng mục này.”
Vừa tốt nghiệp không bao lâu đã là người phụ trách chính, thật ưu tú – Em ấy chắc là muốn tôi khen một câu như vậy.
Nhưng điều tôi nghĩ lúc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422250/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.