Phương Mân sau khi trở về liền ở sân bay Ninh Thành đổi thành sim điện thoại trong nước, gọi về cho tôi một cuộc điện thoại.
“Anh đêm nay không cần đợi em đâu. Công ty tổ chức bữa tiệc tẩy trần, muộn lắm chắc em không về nhà đâu.”
Sau đó còn nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ bởi vì ở sân bay rất ồn ào. Nhưng có một giọng nói tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, lọt vào tai tôi không khác gì tiếng bọ chét.
Cậu ta nói, Phương ca, hành lý của chúng ta đây rồi.
Đây là giọng của người hôm ấy tự xưng là trợ lý. Mà tiếng kêu “Phương ca” này cũng làm tôi đột nhiên hoàn hồn, trùng hợp quen thuộc với gương mặt trẻ tuổi nâng ly rượu ngày trước.
Đây không phải trợ lý nào cả, mà chính là người Phương Mân quen biết từ hồi đại học, Trịnh Cửu.
Ngày đầu tiên năm 2018 hoa mai đua nở là ngày Phương Mân đáp đất. Cũng là ngày thứ sáu từ khi tôi xuất viện.
Bên ngoài hình như có buổi trình diễn pháo hoa, tiếng bùm bụp vang lên không ngừng, biển người chen lấn đến nỗi tín hiệu di động chỉ còn một mức.
Vân Thị đã cấm đốt pháo hoa từ rất nhiều năm trước rồi, tuần này hẳn chỉ có bầu trời đêm thôi. Vì sao phóng lên lại rơi xuống bên ngoài cửa sổ, cuối cùng vỡ thành một đóa hoa, lần lượt vụt lên mặt kính.
Ánh sáng lóe lên ngắn ngủi, chỉ trong giây lát đã vụt tắt, một tia sáng xuyên qua phản chiếu hình ảnh tôi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422239/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.