Phương Mân như thể bị sét đánh ngang tai, tay không tự chủ được run lên, đành phải chống bàn, chắc là muốn đứng lên, cũng không biết vì sao lại vô lực, vừa rời khỏi ghế liền quỳ thẳng xuống mặt đất.
“Phịch” một tiếng làm tôi tỉnh táo lại. Phương Mân quỳ xuống thấp hơn tôi một chút, tôi nhìn em ấy, cũng không biết nên nói gì thì ổn, đành đưa tay đỡ lấy em ấy.
Sức lực bản thân có hạn, gần nửa trọng lực của Phương Mân dồn lên tay tôi, ngược lại chính mình cũng ngã xuống.
“Em không có…” Giọng Phương Mân vừa thốt ra nồng đậm nghẹn ngào, đến nỗi tôi không khỏi giật nảy mình.
Tôi chưa từng thấy bộ dạng em ấy thế này. Không biết vì tự trách, vì đau khổ hay vì thứ cảm xúc gì khác, Phương Mân gắt gao cắn môi, cau mày tụ lại trên mắt, hàng mi dài lúc nãy cũng ướt đẫm.
“Em không có? Vậy có thể giải thích một chút cho anh mấy bức ảnh này là gì không?”
Vừa không đành lòng nhìn em ấy khổ sở, vừa tức giận vì đống cảm xúc tiêu cực tồn đọng đến mức đánh mất cả lý trí, tôi phóng to hết cỡ ảnh chụp trong điện thoại, ném tới trước mặt em ấy.
“Anh đã không ngủ suốt những ngày đó, thậm chí y tá còn hỏi anh tại sao không có ai theo chăm sóc vậy – lần trước em nói tại sao anh lại gầy thế này trong vòng chưa đầy một tháng. Phương Mân, khi em ở bên ngoài vui vẻ, có tưởng tượng được rằng anh chỉ có thể ăn thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422234/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.