Khi Lục Chân Nghi tỉnh lại thì đầu óc vẫn choáng váng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vô cùng xán lạn, không khí cực kỳ trong lành, có lẽ bởi vì công nghiệp đã ngừng và không còn khí thải từ xe cộ… Tóm lại hôm nay là một ngày đẹp trời.
Bầu trời xanh trong vắt cao vời vợi, chỉ có vài gợn mây trắng lững lờ trôi qua.
Thậm chí cô còn nhớ về thời thiếu nữ đã từng nằm trên bãi cỏ trong sân vận động của trường ngắm mây thay đổi hình dạng.
… Không biết đã bao nhiêu năm không có tâm trạng này rồi.
Một buổi sáng sớm như vậy khiến cô cảm thấy động đất ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Giống như trước đây, chỉ là mơ.
Nhưng sau khi ổn định tâm trạng, cô biết đây không phải mơ.
Thật sự đã xảy ra động đất. Bắc Kinh thật sự biến thành núi.
Thật ra những giấc mơ kỳ quái trước kia cô cũng mới chỉ thấy ba bốn lần. Cô vốn cho rằng tối hôm qua có thể sẽ nằm mơ, kết quả thì không.
Mà hiển nhiên trên phương diện này Tần Thẩm hiểu rõ tình hình hơn cô. Anh chẳng những mơ thấy tương lai nhiều hơn mà anh còn có cả khả năng đặc biệt.
Không gian.
Đây là thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh.
Tối hôm qua Lục Chân Nghi lại hỏi Tần Thẩm tình huống cụ thể. Anh nói anh phát hiện mình có dị năng không gian từ khi bắt đầu mơ thấy tương lai từ sáu bảy năm trước. Không gian này giống như một kho hàng, ban đầu chỉ có 100 mét vuông, trải qua nhiều năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/194832/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.