Editor: mèomỡ
Lục Chân Nghi bởi vì tâm sự nặng nề nên ngay cả khi bởi vì xe không đủ chỗ ngồi, Viên Lục Duy bảo cô ngồi lên đùi hắn ta cũng không còn sức tức giận nữa.
Cũng may cô gái trong bốn người kia chủ động ngồi lên đùi bạn trai mình, nhường chỗ ngồi cho cô.
Trên đường Viên Lục Duy hỏi thăm bọn họ tình huống bên Tây doanh, bốn người nói không ít.
Nghe khẩu âm và làn điệu của bốn người này liền biết dân gốc đế đô, tính cách phần lớn coi như nhiệt tình, nói nhiều, nhưng lòng cảnh giác cũng rất mạnh.
Điểm này nhất định là hoàn cảnh tạo thành.
Hơn nữa bọn họ tuy rằng còn trẻ nhưng đều rất gầy, nhìn ra có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
Mặc dù đã có dự đoán, cũng biết được không ít tin tức từ bốn người kia nhưng khi Lục Chân Nghi đặt chân tới Tây doanh cũng vẫn thấy kinh hãi.
Tây doanh là một khoảng đất nhỏ, không thể nào so sánh được với doanh Xương Bình, nơi này chỉ có bảy tám vạn dân.
Doanh này sử dụng một bãi quân doanh, chăng thêm dây thép lên tường, cũng có quân đội trợ giúp, nhưng mà lại không hề giống Xương Bình.
Quân đội nơi này vốn trực tiếp nghe lệnh từ một chi đặc thù của tổng bộ nên bí mật hơn. Bọn họ còn có căn cứ trong lòng núi, cho nên sau khi xảy ra thảm họa bọn họ cũng cứu viện dân chúng, nhưng lại đưa quân đội lùi về căn cứ an toàn và bí mật hơn trong lòng núi, còn doanh địa mặt ngoài thì cải tạo thành doanh cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371169/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.