Buổi sáng thức dậy, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô mang đến sự ấm áp, sạch sẽ, sảng khoái, thậm chí có một chút lười biếng.
Dường như đã rất lâu không được ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh thế này rồi.
Nhưng thật cũng chỉ mới vài ngày mà thôi.
Mùa đông ngày ngắn, bình minh tới muộn, nếu đã nắng thế này chứng tỏ đã không còn sớm nữa.
Tần Thẩm lại vẫn chưa tỉnh.
Cô yên lặng quay đầu nhìn dáng vẻ lúc ngủ của anh.
Quả thật hiếm thấy, bởi bình thường Tần Thẩm dậy sớm hơn cô.
Tần Thẩm khi ngủ không lạnh lùng sắc bén, vẻ mặt ôn hòa, nhìn qua chỉ giống một người đàn ông đẹp trai bình thường, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Lục Chân Nghi khẽ thở dài, không nhìn anh nữa.
Cánh tay của cô chỉ hơi đau, xem ra Thẩm Hoành Hoan và thuốc đều có tác dụng.
Cô chậm rãi đứng dậy, hai tay chống phía sau, ngẩng mặt, từ má đến mái tóc dài đến nửa người đều đắm chìm trong nắng sớm, ưỡn ngực, hít vào thật sâu.
Giống như toàn bộ cơ thể đều đang hấp thu năng lượng ánh mặt trời. Rửa sạch chết chóc, sợ hãi, u ám…
Những chuyện kia, những thi thể đầy đất kia, người mẹ kia, tiếng khóc của đứa bé kia… Là người không ai có thể thờ ơ trước những điều đó, chỉ vì bọn họ đang sốt ruột giải quyết nhiều chuyện khác nên chưa kịp phản ứng mà thôi.
Nếu là lúc bình thường, tất cả mọi người đều phải điều trị tâm lý.
Nhớ lại người phụ nữ chỉ còn một nửa, đứa bé khóc gọi mẹ, không phải chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371146/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.