Tuấn Lạc bi thương bước vào ngự thưphòng, những chuỗi mành gấm màu đỏ sậm đung đưa trong gió, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt chiếc trâm cài tóc và bức thư Phiêu Tuyết để lại.Lúc này cả ngự thư phòng chỉ còn mìnhhắn, hắn đau khổ hất tất cả tấu chương đi, những tấu chương kia thoángmột cái đã rơi lạch cạch trên mặt đất, hắn nghẹn ngào nuốt xuống mộthơi.Ngồi trên ghế, yên tĩnh như đang trởlại thời thơ ấu.
Một mình hắn nho nhỏ ngồi trong bóng tối, không nói một lời, cũng không ai để ý đến hắn.Hắn chỉ là một con rối gỗ, một người có cũng như không.
Hắn là một đứa bé xinh đẹp nhưng không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào.Nhưng còn hôm nay thì sao? Hắn có toànthiên hạ, nhưng trong nháy mắt Phiêu tuyết bỏ đi, hắn lại một lần nữamất đi ý nghĩa sống của mình, từ nay về sau hắn chỉ còn là một đế vươngthống trị giang sơn, thống trị thiên hạ vạn dặm này quốc thái dân an,sau đó lại ở trong bóng tối này, chờ ngọn đèn nhỏ của hắn lại được thắplên, chờ một đôi mắt sáng ngời hiện ra trước mắt hắn.Đông Phương Tuấn Lạc cảm thấy nụ cườicủa mình đã đi cùng người kia, còn lại lúc này chỉ còn là sự bàng hoàngvề một cuộc sống không có Phiêu Tuyết.
Những năm trước khi gặp gỡ nàngtrở nên thật xa xôi chỉ có cuộc sống có nàng bên cạnh là rõ mồn một ngay trước mắt.Đông Phương Tuấn Lạc giống như nhớ lạicái gì đó, bắt đầu đi tới kệ sách, lật hết tất cả lên, những cuốn sáchvà thông tin cơ mật, dạ minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061085/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.