Đêm đen, Phiêu Tuyết và Tuấn Lạc ngồi thật lâu trong bóng tối, ngồi đến lúc lưng Phiêu Tuyết cứng đờ.Phiêu Tuyết hơi mệt nói với Tuấn Lạc: “Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi, tối nay ở đây với ta được không?”
Tuấn Lạc gật đầu, “Sáng mai còn có mộtbuổi thi đình chọn Trạng Nguyên, nên nghỉ ngơi một chút, canh tư ta sẽvề Sùng Dương Cung… Ngươi ngủ đi, ta ở đây với ngươi đến canh tư.”
Hắn phải làm một hoàng đế tốt yêu nước thương dân, có thể ở cùng nàng đến canh tư đã đủ thỏa mãn rồi.Phiêu Tuyết cúi người xuống cởi giàycho Tuấn Lạc, sau đó giống như một đôi vợ chồng bình thường, nàng giúphắn gỡ cây trâm cài tóc xuống, giúp hắn tháo tóc, cùng nhau nằm xuống,trong khoảnh khắc, tóc đen của hai người lẫn với nhau, dây dưa quấnquýt.Phiêu Tuyết tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn sau đó an tâm ngủ.Một đêm mộng, trong mộng Phiêu Tuyếtnhìn thấy Tuấn Lạc, hắn đang cầm một quyển sách ngồi dưới gốc cây lê,trên cây nở những đóa hoa lê trắng trắng, hắn nổi bật lên trên khungcảnh yên tĩnh như vậy.
Nàng cầm một cái quạt tròn từ xa chạy tới, hắnngẩng đầu dời tầm mắt ra khỏi quyển sách, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắtnàng, hai người nhìn nhau cười.
Ngay sau đó trời đất mờ mịt, Vệ LươngNgữ đã chết không biết từ đâu nhảy ra, giơ móng vuốt thẳng tắp nhảy tớiphía Phiêu Tuyết, trung thư lệnh đã chết cùng Vi Di và thái thú kinhthành cũng không biết từ đâu xông ra, những người đã chết bởi chính biến cũng xuất hiện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061044/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.