Lũng Tịch Ngọc thấy Phiêu Tuyết gọi Nguyệt Nô, nàng bừng tỉnh như hiểu ra điều gì, cười nói: “Thì ra các ngươi quen biết a…”
“Nguyệt Nô, sao ngươi lại ở đây?”
Phiêu Tuyết hỏi Nguyệt Nô.
Không phải chứ, sao nàng lại ở đây? Không phảinàng trở về bên cạnh A Li sao? Không nghĩ tới lại ở bên cạnh Lũng TịchNgọc.
Tuấn Lạc để nàng tới hầu hạ kẻ thù của nàng rốt cuộc là có ý gì?Nguyệt Nô rất trầm tĩnh, nếu muốn hạiLũng Tịch Ngọc, chỉ sợ tính mạng nàng ta khó bảo toàn.
Khó trách LũngTịch Ngọc nói có nha hoàn cũng bằng không.
Tuấn Lạc đặt Nguyệt Nô bêncạnh Lũng Tịch Ngọc, thật ra đối với nàng ta chính là một loại hành hạ.Phiêu Tuyết lập tức đứng dậy.Lũng Tịch ngọc nhìn thoáng qua NguyệtNô sau đó cười với Phiêu Tuyết: “Muội muội, trời đã không còn sớm, đồcũng đã đưa đến, ta thấy ngươi muốn đi rồi phải không?”
Chỉ sợ trong lòng Lũng Tịch Ngọc đề phòng nhất chính là Phiêu Tuyết.Người ta đã hạ lệnh đuổi khách, PhiêuTuyết cũng không nên ngây ngốc ở lại nên nói với Lũng Tịch Ngọc: “NếuNguyệt Nô đã ở đây chăm sóc tỷ tỷ vậy muội muội cũng không có gì lo lắng nữa, tỷ tỷ dưỡng thai cho tốt, muội muội cáo từ trước.”
Phiêu Tuyết lập tức đi ra, Nguyệt Nôcòn đang suy nghĩ những lời Phiêu Tuyết vừa nói, sau khi Phiêu Tuyết đira ngoài Nguyệt Nô cũng chạy ra.“Nương nương…”
Phiêu Tuyết dừng bước quay đầu nhìnNguyệt Nô, đôi mắt nàng sáng ngời như ánh sao trong đêm, Phiêu Tuyết cầm tay Nguyệt Nô lên khuyên nhủ: “Nguyệt Nô, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061037/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.